Mục lục
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Thiêm Hỉ nghiêm mặt:

“Không phải viêm dạ dày, mà là ung thư dạ dày.”

Vệ Triều và Vệ Dương như bị sét đánh ngang tai. Mặc dù cuối tháng Tám ở thủ đô vẫn còn chút oi bức, nhưng với hai anh em, nghe tin này chẳng khác nào rơi vào hầm băng, lạnh buốt từ đầu đến chân.

Vệ Triều và Vệ Dương vừa nghe xong liền cắm đầu chạy ngược về nhà. May mà Vệ Thiêm Hỉ nhanh tay, mỗi tay tóm một người, kéo cả hai trở lại.

Vệ Thiêm Hỉ nghiêm giọng trách mắng:

"Trước đó còn làm như chẳng quan tâm, giờ thì cuống hết cả lên rồi? Ung thư dạ dày cũng không phải chuyện gì đáng sợ, nhà mình có thuốc chữa ung thư mà, không khó đâu."

Cô tiếp lời, phân công ngay:

"Nhưng mà, chị sợ ông ấy không chịu uống thuốc. Đông Qua, em chuyển lên học ở Học viện Văn học của Đại học Kinh Hoa đi. Từ nay em phải trông chừng ông ấy, được không? Ngày ba bữa bắt ông ấy uống thuốc cho chị. Mỗi tháng còn phải thúc ông ấy đi kiểm tra ở bệnh viện trực thuộc khoa Y của Đại học Thủy Mộc."

"Chỉ cần kiên trì uống thuốc, ung thư dạ dày cũng chẳng khác gì viêm dạ dày, dễ chữa thôi. Còn nữa, vấn đề ăn uống cũng phải để ý kỹ. Tuyệt đối không được để ông ấy ăn uống qua loa, bữa sáng với bữa tối phải chọn món tốt cho dạ dày, tránh hết mấy thứ làm nặng bụng hay kích thích dạ dày. Ông ấy sống một mình thì dễ tùy tiện lắm, em phải bắt ông ấy nấu ăn ngon lành, cả hai cùng ăn cho tử tế. Được chứ?"

May

Vệ Triều nghe mà ruột gan muốn quặn lại, rụt rè hỏi:

"Chị, chẳng lẽ chị định để em ở chung với ông ấy sao…?"

"À! Sao chị không nghĩ ra nhỉ!" Vệ Thiêm Hỉ vỗ trán, hào hứng quyết định:

"Dù gì lên đại học cũng phải ở ký túc xá, em coi như tiết kiệm tiền trọ đi, ở luôn trong căn hộ của ông ấy. Nếu thấy phiền thì cứ ra thư viện học bài nhiều, chỉ cần tới đúng giờ ăn là được."

Vệ Triều: "…"

Nhớ lại bộ dạng vừa nghèo vừa kỹ tính của người trong căn hộ đó, Vệ Triều bất giác rùng mình. Muốn từ chối, nhưng nghĩ đến lời Vệ Thiêm Hỉ nói, rằng bệnh tình của anh ta cần có người trông nom, cuối cùng cậu đành nghiến răng đồng ý.

Tuy nhiên, Vệ Triều không muốn một mình hưởng thụ thứ gọi là tình thương của cha, tiện tay kéo luôn Vệ Dương lên chiếc thuyền rách này:

"Tây Qua, Đại học Kinh Hoa với Học viện Nghệ thuật Trung ương chỉ cách nhau hai con phố, đạp xe 15 phút là tới. Chúng ta luân phiên, mỗi ngày một người thay nhau trông chừng ông ấy."

Vệ Dương không phản đối, nhưng lại nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi Vệ Thiêm Hỉ:

"Chị, chuyện cha bị bệnh có cần nói với mẹ bọn em không?"

Vệ Thiêm Hỉ im lặng.

Cô bất giác chột dạ. Lại cái tật ôm đồm mọi chuyện vào người, lần trước đã bị bà cụ Vệ mắng cho một trận, giờ lại tái phạm. Nghĩ đến viễn cảnh bị bà cụ xách tai dạy dỗ thêm nửa ngày, Vệ Thiêm Hỉ không khỏi thấy khó xử.

Trong hoàn cảnh này, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Vệ Thiêm Hỉ nở nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng nói với Vệ Triều và Vệ Dương:

"Đông Qua, chuyện này chắc chắn không thể giấu mẹ bọn em được. Nhưng phải chọn cách nói khéo léo. Hai đứa nghe chị đây, đừng trực tiếp nói với mẹ, mà hãy báo trước cho bà ngoại. Bà ngoại sẽ khuyên mẹ thay chúng ta. Các cụ khéo ăn khéo nói, nhất định mẹ các em sẽ chấp nhận thôi."

Không hiểu vì sao, Vệ Triều và Vệ Dương bỗng dưng thấy cả người lạnh toát.

Con đường dù là lần đầu tiên đi hay đi lại lần nữa, tốc độ chắc chắn sẽ không giống nhau.

Vệ Thiêm Hỉ giao lại công việc nghiên cứu trong lĩnh vực hàng không vũ trụ cho Lạc Thư Văn đảm trách, đồng thời rất táo bạo giúp anh tranh thủ đủ nguồn kinh phí nghiên cứu khoa học. Lạc Thư Văn không làm cô thất vọng, kết quả anh mang lại là sự bùng nổ về thành tựu khoa học kỹ thuật trong lĩnh vực hàng không vũ trụ của Hoa Quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK