Sau nhiều lần đắn đo, Vệ Thiêm Hỉ thử thăm dò:
“Anh có ngại về quê tôi không? Để trải nghiệm phong tục tập quán khác biệt một chút?”
Lạc Thư Văn nhìn cô đầy ẩn ý, trong đầu hiện lên hình ảnh cuốn sách mà anh thấy ở sạp gần cổng trường: “Làm thế nào để chinh phục phụ nữ trong ánh hào quang của chủ nghĩa xã hội.”
May
Cuốn sách ấy viết rất chi tiết về những hành động phụ nữ có thể làm cùng ý nghĩa sâu xa đằng sau. Chẳng hạn, nếu một người phụ nữ mời một người đàn ông về nhà, nếu gặp mặt gia đình, điều đó có nghĩa cô ấy hoàn toàn chấp nhận anh ta. Nếu không gặp mặt gia đình mà chỉ dẫn về nhà, điều đó có thể ám chỉ một chuyện ‘hí hí hí’.
Tác giả cuốn sách chỉ ghi ba chữ ‘hí hí hí’. Người trưởng thành chắc chắn hiểu ý nghĩa của chúng, nhưng Lạc Thư Văn thì không.
Anh đã vò đầu bứt tai suy nghĩ rất lâu, rồi cuối cùng phải tra từ điển tiếng Trung hiện đại để tìm nghĩa của từ ‘hí’. Sau khi tra xong, anh kết luận tác giả cuốn sách thật thiếu chuyên nghiệp và đạo đức nghề nghiệp, vì trong sách có lỗi ngữ pháp rõ ràng mà không sửa trước khi xuất bản.
Lạc Thư Văn nghĩ mãi cũng không hiểu ‘hí hí hí’ ám chỉ điều gì. Cuối cùng, anh quyết định không nghĩ nữa và chuẩn bị theo Vệ Thiêm Hỉ về quê để vừa tìm hiểu thêm về hành tinh này, vừa thử nghiệm xem ‘hí hí hí’ thực sự nghĩa là gì.
Vệ Thiêm Hỉ, dưới ánh mắt dò xét của cả gia đình, lái xe đưa Lạc Thư Văn về thành phố nơi thôn Đầu Đạo Câu tọa lạc.
Còn ba ngày nữa là đến mồng Một tháng Mười. Gia đình họ Vệ tạm nghỉ tại một nhà khách trong thành phố. Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh ghé qua trung tâm mua sắm Tân Thời Đại để kiểm tra lô giấy tiền vàng mã đã chuẩn bị sẵn. Sau khi chắc chắn mọi thứ không có vấn đề, họ nhắc tài xế của trung tâm phải giao hàng đến thôn Đầu Đạo Câu trước mười giờ sáng mồng Một.
Tài xế xe tải là nhân viên của trung tâm mua sắm Tân Thời Đại, tất nhiên biết rõ ông chủ của trung tâm là người thôn Đầu Đạo Câu. Nghe nói cả gia đình ông chủ sẽ về quê cúng tổ, họ đã chuẩn bị sẵn sàng. Sáng sớm mồng Một, tài xế khởi hành lúc tám giờ, lái xe đến ngôi mộ đơn độc chôn cất ông cụ Vệ.
Tại đó, tài xế và người phụ giúp dọn sạch cỏ dại quanh mộ, đầm nén những chỗ đất tơi xốp, rồi mới lần lượt chuyển giấy tiền vàng mã từ xe xuống.
Hai mươi năm trôi qua, gia đình họ Vệ đã có những thay đổi kinh thiên động địa, nhưng dân làng thôn Đầu Đạo Câu thì chẳng thay đổi bao nhiêu. Cuộc sống của họ tuy có phần dễ chịu hơn, nhưng vẫn không thể so sánh với nhà họ Vệ.
Mồng Một tháng Mười là ngày cả thôn đều đi tảo mộ, cúng tổ. Vì thế, khi chiếc xe tải lớn tiến vào thôn, có người nhìn thấy và tưởng rằng xe đang chở hàng đến hợp tác xã. Nhưng khi thấy xe tải rẽ vào con đường nhỏ dẫn đến khu mộ hoang vắng, họ ngạc nhiên:
“Gã tài xế này có bị say rượu không mà lại lái xe vào tận nghĩa địa?”
Có người nghi ngờ tài xế có ý đồ mờ ám, bèn lén lút đi theo. Tới nơi, họ thấy cảnh tài xế cùng người phụ giúp đang hì hục chuyển vàng mã xuống.
“Trời ơi, nhà ai về cúng tổ mà chuẩn bị nhiều vàng mã thế này?” Một người kinh ngạc thốt lên.
Hai mươi năm trôi qua, gia đình họ Vệ, từng là ‘nhà danh giá nhất’ ở thôn Đầu Đạo Câu, giờ đây chỉ còn là một cái tên trong lịch sử làng. Dân làng biết nhà họ Vệ giờ đã có người thành đạt, nhưng cụ thể thế nào thì không ai rõ.
Khoảng thời gian hai mươi năm đủ để xoá nhoà rất nhiều dấu ấn. Những ông lão, bà lão từng cãi vã với bà cụ Vệ năm xưa giờ đã qua đời. Những người từng có ấn tượng với gia đình này giờ chỉ là những người đồng trang lứa với Vệ Đại Nha, Vệ Nhị Nha, hoặc những bạn nhỏ từng chơi chung với anh em nhà Vệ Đông Chinh ngày xưa. Nhưng giờ đây, chẳng ai còn nhớ từng đi cùng người giàu nhất cả nước mặc quần thủng đáy chơi đùa khắp núi đồi.