Nước láng giềng Lữ Quốc, muốn thể hiện lập trường, đã sớm tuyên bố ngừng xuất khẩu chuối và dứa sang Hoa Quốc. Hoa Quốc không hề phản ứng, chẳng lên án cũng chẳng níu kéo, chỉ lặng lẽ tăng giá chuối và dứa trong nước. Người dân nhanh chóng chuyển sang mua các loại trái cây khác.
Đâu phải không ăn chuối hay dứa thì không sống nổi. Dưa chuột, dưa hấu, cà chua... trái cây bản địa vô vàn, người dân vẫn ăn ngon lành. Nhưng nông dân Lữ Quốc lại khốn đốn. Lượng lớn trái cây ứ đọng không bán được, ăn đến phát ngán mà núi trái cây vẫn chất đống, ngày qua ngày thối rữa.
Trong mắt những người nông dân ấy, thứ đang thối rữa không chỉ là trái cây mà còn là tiền.
Nếu bán sang Hoa Quốc, chúng đều là tiền!
May
Vì vậy, một cuộc biểu tình phản đối chính sách ngu xuẩn của chính quyền đã bùng nổ tại Lữ Quốc. Thậm chí, tình trạng này còn xảy ra ở nhiều quốc gia khác.
Quay lại Hoa Quốc, đời sống người dân tuy không quá dư dả nhưng tiền lại được tích góp. Quan trọng hơn, sự hạn chế xuất nhập khẩu của các quốc gia khác để lại một khoảng trống lớn trên thị trường Hoa Quốc. Các doanh nghiệp trong nước giống như nấm sau mưa, nhanh chóng lấp đầy chỗ trống và còn góp phần thúc đẩy tăng trưởng kinh tế quốc gia.
________________________________________
Một năm học mới lại đến. Sau khi hoàn tất các tài liệu liên quan đến lĩnh vực hàng không vũ trụ, Vệ Thiêm Hỉ tìm đến lãnh đạo cấp trên.
Lãnh đạo vừa đọc kế hoạch mà cô đệ trình, vừa nhíu mày. "Đồng chí Tiểu Vệ, sao lại đột nhiên muốn nghiên cứu lĩnh vực hàng không vũ trụ? Lần trước chúng ta nói chuyện, chẳng phải cô bảo muốn thu nhỏ công nghệ nhiệt hạch có kiểm soát, chế tạo pin nhiệt hạch cung cấp năng lượng cho các thiết bị lớn như tàu sân bay, tàu ngầm, tên lửa, tàu vũ trụ hay sao?"
Mặt Vệ Thiêm Hỉ hơi đỏ lên. "Tôi từng lập kế hoạch như vậy à?" Có lẽ... nhưng cô không nhớ rõ.
Lãnh đạo: "..." Ông ấy chợt nhận ra Vệ Thiêm Hỉ hình như không đáng tin cậy như mình từng nghĩ.
Vệ Thiêm Hỉ cẩn thận nhớ lại, hình như trước đây cô thực sự đã từng đề cập đến ý tưởng thu nhỏ công nghệ nhiệt hạch điều khiển được. Dường như cô còn phác thảo cả bản thiết kế, nhưng vì lần đó bất ngờ bị ngất, sau khi tỉnh lại, cô lại bận bịu với việc dạy học cho sinh viên đại học và cao học ở Đại học Thủy Mộc. Sau đó, cô tiếp tục tham gia biên soạn đề thi đại học ở tỉnh Giang Nam, nên việc này đành tạm thời bị gác lại.
Trong nửa năm qua, phần lớn thời gian của cô đều dành để sắp xếp lại khối lượng kiến thức khổng lồ truyền về từ hành tinh Lobita, tập trung vào các lĩnh vực nghiên cứu chính như thiên văn học, vật lý hành tinh. Công nghệ nhiệt hạch điều khiển được đối với cô đã trở thành một trang sách khoa học đã lật qua.
Nhưng giờ đây, có vẻ như trang sách đó cần phải được lật lại.
Vệ Thiêm Hỉ nở một nụ cười có phần ngượng ngùng, cố gắng giải thích:
“Ngài yên tâm, việc thu nhỏ công nghệ nhiệt hạch điều khiển được vẫn luôn nằm trong kế hoạch của tôi. Chỉ là theo sắp xếp của tôi, dự án này được tiến hành song song và giao thoa với các nghiên cứu trong lĩnh vực hàng không vũ trụ. Đây là một lĩnh vực rất rộng lớn, mà vấn đề cung cấp năng lượng lại chính là chiếc cầu nối giữa hai lĩnh vực này.”
Vị lãnh đạo cấp cao thoáng sững lại:
“Ý cô là năng lượng cho ngành hàng không vũ trụ cũng được cung cấp từ công nghệ nhiệt hạch điều khiển được? Tôi tuy không chuyên sâu trong lĩnh vực này, nhưng những kiến thức cơ bản thì vẫn nắm được. Ví dụ như năng lượng để đẩy tên lửa vào không gian hiện nay, trên toàn thế giới đều sử dụng phương pháp đẩy hóa học, tức là năng lượng từ nhiên liệu hydrocarbon. Nếu cô dùng pin nhiệt hạch điều khiển được để cung cấp năng lượng, chẳng phải sẽ trở thành hệ thống đẩy điện sao?”
Vị lãnh đạo tiếp tục bày tỏ mối lo ngại:
“Đồng chí Tiểu Vệ, tôi muốn hỏi cô một câu rất cơ bản. Theo như tôi biết, gia tốc tức thời của hệ thống đẩy điện không thể nào so sánh được với hệ thống đẩy hóa học. Nếu dùng cách này, cô làm thế nào để đảm bảo rằng tên lửa của chúng ta có thể bay vào không gian?”