Hiện tại, trong nước vẫn chưa có khái niệm ‘người giàu nhất’, nhưng bà cụ Vệ biết rõ trong những năm sống ở Thủ đô, bà cụ đã gặp không ít người, và chẳng mấy ai không ghen tị với khối tài sản đồ sộ của gia đình bà cụ.
Điều khiến bà cụ Vệ hài lòng nhất là bản thân, từ một người mù chữ, cuối cùng đã tìm được giá trị cuộc đời. Dù chỉ học qua lớp xóa mù chữ vài năm, bà cụ giờ đã trở thành giảng viên đại học, đào tạo những sinh viên tài năng vượt bậc.
Bà cụ Vệ nghĩ rằng, dù có phải nhắm mắt lìa đời vào ngày mai, bà cụ cũng có thể mỉm cười nơi chín suối.
Tuy nhiên, bà cụ tin rằng sức khỏe mình vẫn rất tốt, muốn sống thêm vài năm nữa, tốt nhất là giúp Vệ Thiêm Hỉ chăm sóc con cái cho đến khi chúng trưởng thành như Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua.
May
...
Tháng mười vàng óng, bà cụ Vệ đột nhiên mơ một giấc mơ.
Bà cụ mơ thấy ông cụ Vệ. Trong giấc mơ, ông cụ toàn thân đầy máu, nước mắt lưng tròng hỏi bà cụ:
“Đại Anh, bà quên tôi rồi phải không? Các người đi là đi bao nhiêu năm, chẳng thèm quay lại nhìn tôi lấy một lần. Tôi tìm đến tận Dung Thành để tìm các người, vất vả lắm mới tìm được, vậy mà các người lại chuyển đi. Các người không cần tôi nữa sao? Tôi lạnh quá, áo quần rách nát, nhà sập hết rồi, trong tay không còn lấy một xu, dưới kia sống khổ lắm…”
Ông cụ Vệ vừa khóc vừa kể về những khổ cực mình phải chịu. Bà cụ Vệ giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển ngồi dậy, bật đèn bàn cạnh giường, khoác chiếc áo len rồi ngồi vào bàn, cầm bút viết gì đó lên giấy.
Một lúc sau, bà cụ Vệ khẽ nói:
“Không ngờ đã gần hai mươi năm rời khỏi Đầu Đạo Câu. Ông già kia, đừng sốt ruột, đợi đến mùng một tháng mười âm lịch, tôi sẽ dẫn con cháu về thăm ông. Ông không biết đấy thôi, nhà ta giờ giỏi lắm, kiếm được số tiền mà hồi trước mình nằm mơ cũng chẳng thấy. Tôi sống rất tốt, con cháu đều hiếu thảo, nghe lời. Tôi còn trở thành giảng viên đại học, học được cả tiếng Anh nữa. Đi trên đường phố Thủ đô, gặp mấy người mắt xanh tóc vàng, tôi còn có thể dùng tiếng Anh nói chuyện đôi ba câu.”
Ngồi trước bàn làm việc, bà cụ vừa lẩm bẩm vừa đẩy kính lão trên mũi lên, xé tờ giấy viết dở, lấy tờ khác sạch sẽ hơn, rồi bắt đầu liệt kê những thứ cần chuẩn bị cho lễ cúng.
Một tờ giấy không đủ, thì hai tờ.
Hai tờ vẫn chưa hết, thì ba tờ.
Bà cụ Vệ ghi chép tất cả những thứ mình có thể nghĩ ra vào danh sách. Viết xong, bà cụ lại cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng, tháo kính lão, xoa đôi mắt đỏ hoe, rồi nói với không khí:
“Ông già à, con cháu đều có công việc riêng, không thể năm nào cũng về thăm ông được. Vậy nên lần này tôi sẽ đốt thật đủ đồ cho ông, ông cứ tận hưởng cho thoải mái, rồi tìm nơi đầu thai đi. Tôi biết ông nhớ nhung gia đình, không yên tâm, nên lần này sẽ đưa hết con cháu về cho ông nhìn một lượt, để ông được an lòng.”
Tháng mười vàng nói đến là dương lịch, tức mới qua rằm tháng tám âm lịch chưa bao lâu, còn hơn một tháng nữa mới đến mùng một tháng mười âm lịch. Bà cụ Vệ đã dặn dò mọi người trong nhà chuẩn bị, cả gia đình bắt đầu điều chỉnh kế hoạch.
Sáu anh chị em nhà Vệ Đại Trụ dĩ nhiên không thể vắng mặt, các cháu cũng cố gắng tham gia đầy đủ. Riêng phần con dâu, chắt chít, bà cụ nói rõ:
“Theo lý mà nói, các con muốn đi thì đi, không muốn thì thôi. Nhưng ta phải nói rõ, đây là lần cuối cùng trở về Đầu Đạo Câu, cũng là lần cuối cùng từ biệt ông già. Ta mong cả nhà chúng ta đi đông đủ. Ai đã kết hôn thì đi cả gia đình, ai chưa kết hôn nhưng đã đính hôn thì dẫn người yêu đi cùng. Ai chưa kết hôn, chưa đính hôn nhưng đang có người yêu thì hỏi ý họ, nếu họ muốn đi thì đi, không muốn thì không ép. Còn ai chưa kết hôn, chưa đính hôn và chưa có người yêu thì tự nghĩ cách giải thích với ông nội của mình.”