Mục lục
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai anh em nhìn thấy mình chơi đùa quá trớn, vội vàng hứa hẹn sẽ chăm chỉ học hành, nhưng đã quá muộn.

Lạc Thư Văn nói:

“Lạc Cẩn, Lạc Du, cha cũng nhìn ra rồi, hai đứa con không phải dạng có khiếu học hành. Thế nên mẹ các con nói muốn cho hai đứa nghỉ học ở nhà vui vẻ chơi, cha đồng ý. Nếu đã học không ra kết quả, thì ở nhà chơi cũng được, rèn luyện sức khỏe cũng không tệ. Không có cái đầu tranh đua thì luyện cái thân thể, mai mốt tìm chú Đông Chinh của hai đứa, đến trung tâm mua sắm Tân Thời Đại bốc vác hàng hóa.”

Lạc Cẩn và Lạc Du nghe thế thì khóc rống lên, vừa hứa hẹn vừa thề thốt, nhưng cũng không thể khiến Vệ Thiêm Hỉ và Lạc Thư Văn đổi ý.

Bà cụ Vệ thương hai chắt trai, thấy thời cơ đã chín muồi thì đứng ra giảng hòa:

“Thiêm Hỉ, Thư Văn, hay là chúng ta cho Cẩn Nhi và Du Nhi thêm một cơ hội nữa? Hai đứa nó còn đang học cấp hai, chí ít để chúng tốt nghiệp cấp hai đã. Người lớn thêm chút nữa, không thì đi bốc vác cũng chẳng đủ sức mà làm.”

Vệ Thiêm Hỉ cố nén cười, đáp:

“Được thôi, dù sao cháu với Thư Văn cũng không còn trông mong gì ở hai đứa nó nữa. Bà nội, mẹ, hai người cũng đừng quản chuyện học hành của chúng nữa, cứ để hai anh em vui vẻ học hết cấp hai. Sau đó thì tính tiếp. Nếu chúng học tốt, làm cháu với cha nó hãnh diện, thì cho học tiếp. Nếu vẫn dở tệ thế này, thì đừng học nữa. Nhìn hai đứa ngồi thẫn thờ trong lớp, điểm kém bị bạn cười nhạo, cháu xót lắm.”

Lạc Cẩn siết chặt nắm tay, nói với Vệ Thiêm Hỉ đầy tức giận:

“Mẹ, mẹ đừng coi thường chúng con, chúng con không ngu ngốc đâu!”

“Có ngu hay không, nhìn vào điểm số là biết. Nếu thấy bài thi trên trường dễ quá, thì đi thi đấu các cuộc thi khác, chỗ nào cũng có cơ hội chứng minh năng lực. Nói suông thì ai chẳng nói được?”

Vệ Thiêm Hỉ sợ Lạc Thư Văn lỡ lời, vội ngắt lời chồng:

May

“Thư Văn, anh đừng nói nữa. Con nhà mình không phải dạng học giỏi, bắt chúng đi thi đấu chẳng phải phí tiền sao? Thà tôi dùng tiền đó cho chúng ăn thêm thịt, não không phát triển thì cũng phải to xác, còn hơn uổng phí.”

Bà cụ Vệ và Diêu Thúy Phân nhìn hai vợ chồng phối hợp ăn ý mà dạy dỗ bọn trẻ, cũng không xen vào giúp đỡ.

Lạc Cẩn và Lạc Du bị dọa sợ thật sự. Hai anh em lập tức chạy đến thư viện quốc gia mượn một đống sách, thái độ học tập còn nghiêm túc hơn cả Vệ Thiêm Hỉ ngày trước. Ngoài việc học kiến thức cơ bản, Lạc Cẩn thích tài chính nên đọc sách về lĩnh vực này, còn Lạc Du lại say mê y học lâm sàng nên tìm đến thư viện Đại học Thủy Mộc mượn hàng loạt sách y khoa. Hai anh em hoàn toàn thay đổi, quay đầu sửa sai.

Vệ Thiêm Hỉ và Lạc Thư Văn về đến căn hộ liền mở một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng, thay nhau khen ngợi lẫn nhau.

Lạc Cẩn và Lạc Du không làm Vệ Thiêm Hỉ thất vọng. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai anh em cùng thi đỗ vào những trường đại học hàng đầu quốc tế, học từ bậc cử nhân đến tiến sĩ. Sau đó, cả hai được nhận về nước làm giảng viên tại Đại học Thủy Mộc theo diện nhân tài. Một nhà năm người, trừ cô út Lạc Vi vừa mới vào cấp hai, tất cả đều làm việc tại Đại học Thủy Mộc, trở thành một gia đình học giả xuất sắc.

Khi thế kỷ mới dần trôi qua, sau khi tổ chức lễ mừng thọ 100 tuổi vào năm 2007, bà cụ Vệ bắt đầu mắc bệnh liên miên. Tuy không phải bệnh nặng, chỉ là cảm lạnh vặt vãnh, nhưng hôm nay uống thuốc vừa khỏi, ngày mai lại mắc. Vệ Thiêm Hỉ tìm đủ mọi cách để bồi bổ cho bà nội, nhưng hiệu quả không đáng kể. Bà biết, vòng sinh lão bệnh tử ngày càng đến gần với bà cụ Vệ.

Trăm tuổi, đã là điều hiếm có trong đời. Ngoại trừ người nhà ai cũng không nỡ, thì bà cụ Vệ lại rất thản nhiên. Con cháu nhà Vệ Quang Minh đều đã kết hôn sinh con, bà cụ Vệ còn được gặp cả chắt chít, năm thế hệ cùng chung sống, trong lòng bà cụ Vệ mãn nguyện vô cùng.

Năm sau, một trận thiên tai bất ngờ ập đến, phá hủy vô số gia đình.

Bà cụ Vệ đem toàn bộ số tiền tích cóp bao năm của mình quyên góp hết cho vùng thiên tai. Vệ Thiêm Hỉ, Vệ Đông Chinh và Vệ Đại Nha bàn bạc, lập ra một quỹ cứu trợ lấy tên “Quỹ Bà Vệ.” Biểu tượng của quỹ là bức ảnh bà cụ Vệ chụp ngày trước ở xưởng thuốc Xuyên Trung, thời điểm bà cụ Vệ còn khỏe mạnh và đầy tinh thần, khác xa hiện tại.

“Quỹ Bà Vệ” giúp đỡ không biết bao nhiêu người tái thiết lại cuộc sống. Truyền hình làm cả một chương trình chuyên đề, Vệ Tứ Trụ mang tivi vào phòng bệnh để bà cụ Vệ xem tin tức, khiến bà cụ Vệ vui vẻ ăn uống trở lại, còn bảo muốn ăn chút gì đó.

Vệ Tứ Trụ hỏi:

“Mẹ, mẹ muốn ăn gì? Con đi mua ngay.”

Bà cụ Vệ nằm trên giường, ánh mắt ánh lên nụ cười, suy nghĩ hồi lâu rồi bảo:

“Tứ Trụ, mẹ muốn ăn thịt dê vàng, thịt lợn rừng và thịt bò rừng. Là mấy loại thịt ngày xưa nhà mình ăn lúc con gái con vừa chào đời. Con đừng dùng gia vị bây giờ, cứ nấu theo cách mẹ dạy trước đây: thêm chút muối, chút giấm, ít hành, gừng, tỏi. Đừng cho bột ngọt hay hạt nêm, mẹ chỉ muốn nếm lại hương vị thiếu thốn năm ấy thôi. Nghĩ đến là thấy thơm quá…”

Vệ Tứ Trụ mắt ngấn lệ, gọi điện cho cháu nội mình, bảo Vệ Quang Minh mua thịt mang về nhà.

Bà cụ Vệ đã già, Tạ Ngọc Thư, Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân cũng đã già. Người lớn tuổi nhất đã hơn tám mươi, người trẻ nhất là Diêu Thúy Phân cũng ngoài bảy mươi. Bốn người già yếu run rẩy tụ họp trong bếp, nấu nồi thịt thơm ngon mềm mại, mang đến bên giường bà cụ Vệ.

Diêu Thúy Phân nhẹ nhàng lay cánh tay bà cụ:

“Mẹ, thịt nấu xong rồi, nấu mềm lắm, mẹ ăn một miếng nhé? Con thử rồi, không ngấy chút nào đâu!”

Bà cụ Vệ không đáp, chỉ như chìm vào một giấc ngủ sâu.

Diêu Thúy Phân tay cầm bát thịt bỗng buông rơi xuống đất, bà cụ chạm vào tay mẹ chồng, lòng bàn tay vẫn ấm, nhưng hơi thở đã không còn.

“Mẹ ơi!!!”

Mấy chục năm làm dâu, tình cảm sớm như mẹ con ruột thịt. Giờ đây bà cụ Vệ ra đi, Diêu Thúy Phân và các chị em dâu còn đau đớn hơn cả đám con trai.

Khi nhận được cuộc gọi từ Vệ Quang Minh, Vệ Thiêm Hỉ đang đưa con trai của Lạc Cẩn đến phòng giám sát vệ tinh ở Viện Nghiên cứu Công nghệ cao để ngắm sao. Cậu bé tò mò, cứ nhìn bảng hiển thị mà so sánh với danh sách tên các ngôi sao đã được đặt, rồi chỉ vào một ngôi sao chưa có tên, hỏi:

“Bà ơi, ngôi sao này tên gì vậy? Nó còn đang nháy mắt với chúng ta kìa!”

Chiếc điện thoại trên tay Vệ Thiêm Hỉ rơi xuống đất. Trên gương mặt bà tràn đầy nước mắt, tựa dòng lũ tràn đê, không cách nào ngừng lại.

“Đó là sao bà cố…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang