Nghe Lạc Thư Văn nhắc lại chuyện này, Vệ Thiêm Hỉ im lặng hồi lâu, rồi hỏi:
"Bây giờ không phải anh đã có thể đến hành tinh của tôi rồi sao?"
Lạc Thư Văn nhún vai:
"Đó là vì giữa tôi và cô đã thiết lập một mối quan hệ tin tưởng mỏng manh. Khi cô đồng ý, hoặc chí ít không có ý từ chối rõ ràng, tôi mới có thể hoạt động trên hành tinh của cô, nhưng phạm vi hoạt động không được rời xa cô quá xa. Nếu cô muốn đuổi tôi về, chỉ cần một suy nghĩ thôi, tôi lập tức bị đưa về hành tinh Lobita. Vì vậy, tôi cần sự chấp thuận rõ ràng của cô."
"Yên tâm, tôi hoàn toàn không có ý xấu với hành tinh của các cô. Để đáp lại, tôi có thể giúp cô nghiên cứu khoa học. Tôi đã xem qua trình độ khoa học kỹ thuật của hành tinh các cô, vẫn ở giai đoạn sơ cấp. Nhiều vấn đề khiến các cô đau đầu, với tôi chỉ là những chuyện cơ bản. Có tôi giúp, cô sẽ đỡ vất vả hơn nhiều, mà những ước mơ cô muốn thực hiện, tôi cũng sẽ hết sức giúp cô."
Vệ Thiêm Hỉ trầm ngâm một lúc rồi đáp:
May
"Anh cho tôi thêm một tuần, tôi cần suy nghĩ. Mong anh thông cảm."
Ánh mắt Lạc Thư Văn thoáng qua chút thất vọng, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
"Không sao, một tuần không lâu, tôi chờ được. Dù sao, với sinh linh trên hành tinh các cô, tôi là một kẻ đến từ ngoài hành tinh. Các cô lo tôi gây nguy hiểm là điều hoàn toàn hợp lý."
"Anh hiểu vậy là tốt." Vệ Thiêm Hỉ để lại chiếc áo khoác dài đã được chỉnh sửa thành kiểu nữ trên bàn thí nghiệm của Lạc Thư Văn, chuẩn bị rời đi. "Chiếc áo này tôi không thể nhận."
Lạc Thư Văn cười khổ:
"Một bộ đồ chỉ có thể chỉnh sửa hai lần. Lần đầu tôi sửa cho vừa với mình, lần thứ hai là để hợp với cô. Bây giờ cô để lại, tôi cũng không mặc được nữa. Cô cứ mang đi, coi như quà tôi tặng."
Vệ Thiêm Hỉ giả vờ như không nghe thấy, vội vàng rời khỏi.
Trở về phòng, Vệ Thiêm Hỉ nhìn chiếc cốc men cô thường dùng để uống nước, thấy trên đó in một hàng dấu tay lõm vào, cô chán nản, lầm bầm:
"Người hành tinh Lobita chẳng ai kỹ tính à? Áo mình mặc rồi mà cũng đem tặng người khác, thật là... mờ ám..."
Lạc Thư Văn đang âm thầm quan sát sóng điện não của Vệ Thiêm Hỉ, thấy từ "mờ ám" xuất hiện trong đầu cô, anh không hiểu, liền tra từ điển. Nhìn lời giải thích, anh cảm giác như cánh cửa đến văn minh Trái Đất đang mở ra trước mắt mình.
________________________________________
Vệ Đại Nha thì thật đáng thương. Chị ấy đang hy vọng bà cụ Vệ thuyết phục được Vệ Thiêm Hỉ, rồi hai người hợp sức với chị ấy để dạy cho anh em Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua một bài học. Chị ấy định sớm làm hai đứa từ bỏ ý định học văn hay nghệ thuật, để tập trung kế thừa gia sản mà chị ấy vất vả gây dựng. Nhưng kết quả, bà cụ Vệ lại bị Vệ Thiêm Hỉ thuyết phục.
"Chọn ngành học ở đại học cũng giống như chuyện hôn nhân vậy. Nếu không chọn được ngành mình thích, chẳng khác nào lấy một người mình không yêu, sẽ khổ sở cả đời."
Bà cụ Vệ nghiền ngẫm câu nói này mãi, càng nghĩ càng thấy có lý. Nhớ lại hồi còn dạy ở Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô, bà cụ từng gặp nhiều sinh viên chỉ đam mê diễn xuất, không thích ca hát. Bất kể bà cụ có dạy dỗ thế nào, họ cũng không dành tâm huyết cho môn nghệ thuật hát, chỉ cố gắng đạt điểm trung bình.
Bà cụ nghĩ, nếu Vệ Đại Nha ép hai anh em Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua học ngành chúng không thích, chẳng phải sẽ giống những sinh viên không ra gì đó sao?
"Không được, phải nói với Đại Nha! Tương lai của bọn trẻ phải do chúng tự quyết, người lớn không được can thiệp!"
Thế là bà cụ Vệ chẳng chút do dự mà phản bội lại phe của Vệ Đại Nha.
Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua là hai anh em sinh đôi, con cái nhà Vệ Đại Nha và Bạch Dương, cả hai đều thông minh. Trí tuệ vượt trội này, cộng thêm việc thỉnh thoảng được Vệ Thiêm Hỉ bồi dưỡng bằng Dưỡng Tuệ Hoàn, giúp phát triển não bộ ổn định và lâu dài, khiến thành tích môn văn hóa của cả hai rất xuất sắc. Trong môi trường hội tụ nhân tài như trường Trung học trực thuộc Đại học Thủy Mộc, Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua luôn được xem là học sinh xuất sắc.