Tin tức lan truyền khắp khu quân sự, dù bên ngoài chưa biết đến sản phẩm này. Một bà vợ thông minh nhớ lại trước đây từng mua một bánh xà phòng thơm được nghe nói nhập từ Hồng Kông, vừa dùng để giặt giũ, rửa tay, rửa mặt xong lại thơm ngát. Bà ấy liền đề nghị với vị trưởng phòng rằng nhà máy xà phòng có thể thử sản xuất loại xà phòng thơm tương tự.
Ý kiến này được đưa ra thảo luận tại công đoàn. Mọi người đều ủng hộ, thế là bụi bạc hà trên ngọn núi phía sau đơn vị quân đội liên tục bị người dân cắt về.
Những phụ nữ khéo tay trong nhà máy thử đi thử lại công thức, cuối cùng cũng chế tạo thành công xà phòng thơm. Dù hơi ảnh hưởng đến khả năng tạo bọt, nhưng tác động rất nhỏ, gần như không đáng kể. Thậm chí, bánh xà phòng vốn bị Vệ Thiêm Hỉ ghét bỏ vì màu trắng sữa giờ đây lại có màu xanh nhạt dịu mắt, cả xưởng đều tràn ngập hương bạc hà.
Khuôn mẫu đặc chế của nhà máy cũng được giao về. Xà phòng làm ra lớn hơn gấp đôi so với loại ngoài thị trường, hình vuông chắc chắn, phía dưới in hình nổi bông mẫu đơn. Càng gần ngày đưa sản phẩm ra thị trường, trưởng phòng cung ứng của nhà máy càng lo lắng.
Hiện tại, các loại xà phòng trên thị trường thường được gọi là xà phòng họ Trương, họ Lý... Chẳng lẽ ông ấy phải đặt tên là xà phòng họ Chu? Người không biết chữ nghe nhầm thành "xà phòng phân lợn" thì c.h.ế.t mất!
Cả bao bì hộp xà phòng cũng cần được thiết kế đẹp mắt hơn, nếu không làm sao thu hút người mua?
Vị trưởng phòng lo lắng đến nỗi phải tìm đến bà cụ Vệ nhờ giúp đỡ. Nhưng bà cụ còn không biết chữ, làm sao nghĩ được tên cho nhà máy?
Nhìn bộ dạng rầu rĩ của ông ấy, bà cụ Vệ không nỡ từ chối, đành nói:
“Hay là ông chờ một chút, để tôi về hỏi đám nhỏ có học trong nhà xem sao. Mai tôi sẽ trả lời.”
Không còn cách nào khác, ông trưởng phòng đành trở về chờ đợi.
May
Bà cụ mang về một bánh xà phòng lỗi, đưa cho Vệ Thiêm Hỉ xem rồi hỏi:
“Nhóc Hỉ, cháu xem này, đặt tên gì cho bánh xà phòng này thì hay?”
“Còn hộp xà phòng này nữa, chẳng phải nhìn xấu xí sao? Một cái hộp giấy trống trơn chỉ ghi hai chữ ‘xà phòng’, ai mà biết xà phòng này tốt thế nào chứ? Con nghĩ cách giúp nhà máy đi, càng bán được nhiều, nhà mình càng được chia nhiều tiền, có phải không?”
Vệ Thiêm Hỉ nhìn bánh xà phòng xanh lè, bỗng thấy ê răng. Cô đùa:
“Nội, nội thấy xà phòng này xanh thế này, lại còn có bông mẫu đơn in trên đó, hay mình gọi là ‘Quân Trung Lục Hoa’ đi! Dù sao đây cũng là xà phòng do quân nhân chế tạo, đặt tên như vậy là hợp. Còn hộp xà phòng, nội nhớ cái chăn hoa màu xanh ở nhà mình không? Cháu vẽ thử một mẫu cho nội xem nhé…”
Vệ Thiêm Hỉ vẽ vài nét, phác họa ngay hộp xà phòng. Sáu mặt đều là hoa văn chăn hoa màu xanh, mặt trước để một khung trắng, ghi bốn chữ “Quân Trung Lục Hoa”. Nhìn xong, bà cụ Vệ sững sờ, thốt lên:
“Cứ thế này đi! Nhìn đẹp nhất rồi!”
Sáng hôm sau, bà cụ mang bản vẽ của Vệ Thiêm Hỉ đến nhà máy xà phòng đưa cho trưởng phòng Chu. Vì trong tên có chữ “quân”, ông Chu không dám tự quyết, phải xin ý kiến lãnh đạo. Lãnh đạo đồng ý, ông ấy lập tức triển khai công việc đóng gói theo thiết kế đó.
Chủ nhiệm Chu trình bày ý kiến lên cấp trên, không ngờ không những được chấp thuận mà còn được đề xuất thêm một ý tưởng mà vị lãnh đạo tự cho là rất sáng tạo:
“Bà cụ Vệ trước đây từng bán cho xưởng thuốc Xuyên Trung công thức làm ‘trà thuốc thanh tạng’ phải không? Cậu còn nhớ bao bì của họ không? Họ in hẳn ảnh bà cụ lên đấy! Sao ta không làm giống thế nhỉ? Tôi để ý thấy trên vỏ hộp xà phòng của ta, phần giữa còn một khoảng trống trắng khá lớn.”
“Cứ in ảnh bà cụ Vệ lên. Công thức xà phòng này vốn là của bà cụ nghĩ ra, ta mượn danh tiếng của bà cụ một chút, đặt tên xà phòng là ‘Quân Trung Lục Hoa’, bên dưới thêm dòng chữ nhỏ ‘Xà phòng đặc chế bà cụ Vệ’. Dựa vào tiếng tăm của bà cụ, chắc chắn sẽ bán chạy hơn nhiều so với không có.”