Dù trước đây, thủ đô từng rộ lên phong trào như vậy, nhưng hiếm ai có gan lớn như Vệ Đông Chinh và Đại Nha, vừa nhập khẩu thiết bị gia dụng, vừa nhập quần áo thời thượng, lại còn thêm những món hàng như chăn ga gối đệm giá rẻ, chất lượng tốt… Để có vốn nhập hàng, hai người đã mượn của Vệ Thiêm Hỉ vài chục ngàn. May mà lợi nhuận từ nhà máy thuốc Xuyên Trung và xưởng xà phòng Quân Trung Lục Hoa đủ dồi dào, nếu không khó lòng chống đỡ nổi tham vọng kinh doanh của hai người.
Trong khi nhiều người vẫn chưa kịp định hình kế hoạch kinh doanh, cửa hàng của Vệ Đông Chinh và Đại Nha đã khai trương.
May
Người Hoa vốn có thói quen thích tụ tập đông đúc. Vừa thấy cửa hàng mới mở, rất nhiều người ùa đến, phần lớn là các bà nội trợ trung niên.
Vào bên trong, những người đến xem náo nhiệt phát hiện ra một ‘thiên đường’ mới, vừa đi vừa xuýt xoa không ngớt.
Một phụ nữ trung niên vui vẻ nói: “Trời ơi, quần áo ở đây vừa rẻ lại vừa đẹp thế này!”
Một bà lão đứng trước gian hàng bán chăn ga không rời mắt: “Ôi trời, bộ chăn ga hoa nhí này đẹp quá, sờ vải cũng dày dặn, giá lại rẻ. Cô bán hàng, lấy cho tôi một bộ cỡ 2m4 x 2m nhé! À không, gói cho tôi bộ hoa nhí này và cả bộ hoa mẫu đơn đỏ kia nữa. Hai bộ có giảm giá không?”
Vệ Đại Nha ôm chiếc máy tính mới mua chạy lại, lạch cạch bấm một hồi rồi nói với bà ta: “Chị à, thật sự không giảm thêm được nữa đâu. Chị nhìn mẫu mã này, chất lượng này, rồi so giá của chúng tôi với chợ Lao Động hay chợ Ngũ Nhất, chỗ chúng tôi là rẻ nhất rồi đó!”
“Chị cái gì mà chị! Con gái tôi còn cỡ tuổi cô!” Bà ta giả vờ giận, trong lòng lại vui vẻ lắm. Bà ta tiếp tục mặc cả: “Bớt thêm chút nữa đi, cửa hàng mới khai trương, tôi là khách đầu tiên mua hàng, đây là mở hàng may mắn đó!”
Vệ Đại Nha làm bộ khó xử, như thể phải hạ quyết tâm lắm mới dám mở miệng: “Chị ơi, thế này nhé, tôi bớt cho chị phần lẻ, được không? Hai bộ tổng cộng 16 đồng 4 hào, tôi tính tròn 16 đồng. Chị nhìn xem, mẫu này đẹp, chất liệu tốt, giá đã rẻ nhất rồi. Nếu chị chần chừ không mua ngay, lát nữa có khi chẳng còn đâu. Mà nếu muốn mua lại, ít nhất cũng phải chờ một tuần mới có hàng mới!”
Bà ta quay đầu nhìn, thấy nhiều người đang dòm ngó chỗ hàng này, bèn quyết định: “Được, bốn hào cũng là tiền, gói lại cho tôi đi!”
Vệ Đại Nha cúi xuống tìm trong quầy, lấy ra hai bộ hàng mới còn nguyên gói, đưa cho bà ta: “Chị, tôi lấy hàng mới tinh cho chị nhé. Bộ chị cầm lúc nãy bị người khác sờ qua rồi, tôi không bán đâu. Chị không yên tâm thì có thể mở ra xem, đảm bảo không có vấn đề gì!”
Bà ta mở gói kiểm tra, rồi trả tiền, vui vẻ xách hàng ra về. Trước khi rời khỏi, bà lão lại nhìn thấy một túi kim chỉ nhiều màu sắc đặt trên quầy gần cửa, không kìm được mà bỏ thêm 7 hào mua một túi.
Vừa đi, bà ta vừa lẩm bẩm: “Hôm nay mua được quá hời. Giá vốn đã rẻ, mua vải còn được giảm 4 hào. Cái túi kim chỉ này xem như chỉ tốn 3 hào thôi. Phải về nhà để đồ rồi quay lại xem còn gì rẻ mà mua nhanh, không khéo vài hôm nữa lại tăng giá!”
Vệ Thiêm Hỉ ngồi ở quầy gần cửa ra vào, đảm nhận vai trò thu ngân. Vì cửa hàng mới khai trương, nhân lực thiếu trầm trọng, lại sợ có kẻ lợi dụng trộm cắp, nên cô tự nguyện làm nhiệm vụ này. Dù ai ra vào, chỉ cần liếc một cái, cô đều biết người đó có giấu hàng không.
Thời buổi này đạo đức xã hội vẫn còn tốt. Ngồi ở cửa cả buổi, Vệ Thiêm Hỉ không phát hiện ai trộm đồ, nhưng lại bán được không ít túi kim chỉ.
Từ khi Vệ Đông Chinh đốt pháo khai trương, bận rộn đến tận trưa, người trong cửa hàng mới dần tản đi. Đông Chinh nhìn về phía quầy của Vệ Đại Nha, thấy chừng một phần tư hàng hóa đã được bán sạch, rồi lại ngó qua quầy điện tử của mình, đến giờ vẫn chưa bán được món nào, lòng đầy nghi hoặc: “Cô, cháu thấy đồ điện nhà mình bán cũng đâu có đắt, sao chẳng ai mua? Còn cô, mấy món chăn ga gối đệm bán chạy quá, cháu nghĩ chắc phải về nhà một chuyến, mang hết số còn lại ra đây, chứ với đà này, chắc không mấy chốc cô sẽ bán hết sạch.”