Nhưng ngay khi vừa bước vào nhà, bà ta đã bị bà thông gia lạnh nhạt đón tiếp. Bà thông gia chỉ buông một câu “Mẹ cô đến rồi” rồi xách giỏ đi chợ, không thèm mời bà ta lấy một chén nước.
Chị Mã bế cháu ngoại, định than vãn với con gái về cuộc sống bị cô lập trong khu nhà quân nhân. Nhưng cháu bà ta lại tè ướt cả người bà ta, chưa kịp tìm bô thì thằng bé lại “tặng” bà ta thêm một bãi trên chân. Chị Mã xui xẻo đến mức muốn khóc, tự nhủ chắc chắn hôm nay ra đường không coi lịch.
Dù vậy, bà ta vẫn phải nuốt bực bội vào lòng, lau sạch người, rồi nói với con gái ý định đưa mẹ con nó về. Con gái bà ta chẳng buồn nghĩ ngợi, lập tức từ chối:
“Mẹ, con không về đâu. Mẹ chồng con đối với con tốt lắm, giúp con trông con, cơm không phải nấu, tã không phải giặt, con về làm gì? Để nghe mẹ cằn nhằn mãi à? Mẹ nói cả khu nhà quân nhân ai cũng ghét mẹ, giờ lại kéo con về để làm bia đỡ đạn cho mẹ hả? Mẹ là mẹ ruột con đấy!”
Chị Mã tức đến phát ngược:
May
“Sao cô ăn nói kiểu đó? Tôi chăm cô ở cữ, không nấu cơm hay giặt tã à? Tóm lại, ngày mai cô gọi chồng đưa cả cô lẫn cháu về nhà! Dù chỉ ở vài ngày, cũng phải để tôi nở mày nở mặt. Nếu không, đừng coi tôi là mẹ nữa!”
Nói xong, bà ta đùng đùng bỏ đi, trước khi đi còn buông một câu:
“Nhớ mang theo lương thực của mẹ con cô! Nhà này không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi!”
Con gái bà ta, tên là Mã Nguyên, vì sợ mẹ tức giận mà xảy ra chuyện, đành đồng ý. Khi mẹ chồng về, cô ta kể lại sự việc. Bà mẹ chồng chẳng có ý kiến gì, chỉ tiếc cháu còn nhỏ, nên dặn dò đủ điều, còn chuẩn bị cả một túi đồ lớn để Mã Nguyên mang về. Những thứ như lương thực mà chị Mã nói cũng đã được bà mẹ chồng chuẩn bị, toàn là thực phẩm tinh.
Chồng Mã Nguyên làm ở xưởng đường ống, đúng lúc tan ca đêm, liền quyết định chở vợ con về nhà mẹ vợ ngay hôm sau. Anh ta sắp xếp đầy đủ đồ đạc trên xe đạp, chở cả nhà băng băng hướng về khu quân đội.
Chị Mã giận con gái mình sau khi lấy chồng thì không còn gần gũi mẹ đẻ, lại thân thiết với mẹ chồng hơn. Nhưng dù sao bà ta vẫn thương con, sáng sớm đã dậy chuẩn bị cơm, thậm chí lấy hết số thịt còn lại trong nhà băm nhỏ làm nhân gói há cảo. Thế mà đợi từ sáng đến trưa, con gái và con rể mới lò mò tới. Kìm nén bực tức, chị Mã vẫn niềm nở mời họ ăn cơm. Nào ngờ con rể mặt mày nhăn nhó, ăn vội vài miếng rồi đi thẳng vào phòng, chẳng thèm nói với bà ta – bà mẹ vợ – một câu. Con gái bà ta còn quá đáng hơn, chẳng những không biết cảm kích công sức gói há cảo của mẹ, mà còn chê bai đủ thứ.
Chị Mã không nhịn nổi nữa, bùng nổ ngay tại chỗ:
“Vợ chồng các người rốt cuộc là giở trò gì thế? Mẹ đây dậy từ sáng sớm làm cơm, đợi mãi đến trưa mới thấy mò tới, còn làm bộ làm tịch cái gì? Các người coi mẹ là bà già làm lụng không công chắc? Cả năm trời nhà này ăn được mấy bữa há cảo, chút thịt còn lại trong nhà mẹ đều gói hết cho hai người rồi, thế mà vẫn không vừa lòng à? Mặt mày cau có như thế, là mẹ nợ các người chắc?”
Mã Nguyên bế đứa con nhỏ vừa ngủ, thấy nó bị tiếng quát làm giật mình khóc thét, cơn giận cũng bùng lên:
“Mẹ không muốn lo thì đừng lo, ai bắt mẹ gọi bọn con về làm gì, để rồi gây sự cho khổ nhau thế này? Cả ngày cứ chê mẹ chồng con thế này thế nọ, mẹ có bao giờ tự nhìn lại mình chưa?”
“Đêm qua, Từ Đông vừa trực ca đêm, sáng ra mới được về nhà. Con thương chồng, để anh ấy ngủ thêm chút rồi mới sang đây, thì sao nào? Anh ấy chỉ ngủ được chưa đầy ba tiếng, đã phải đạp xe chở cả mẹ con con và đống đồ lỉnh kỉnh về đây, mệt đến c.h.ế.t đi sống lại, giờ anh ấy vào phòng ngủ một lát, cũng sai à?”
“Mẹ làm ơn đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mình. Để ý và thông cảm cho bọn con một chút, được không?”
“Nếu mẹ không muốn con về thăm nhà, cứ nói thẳng. Hà tất phải gọi con về đây để làm khó nhau như thế? Mẹ làm vậy, trong lòng vui lắm à?”