Mục lục
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dẫu cho có gặp phải nàng dâu khó ưa, bà ấy cũng có thể nhờ cậy bà cụ Vệ giúp đỡ. Tóm lại, bà ấy quyết sẽ không phạm phải sai lầm "nghiệp dư" như chính mẹ ruột của mình.

Bị con dâu nắm đầu? Nghĩ thôi đã thấy nhục rồi.

Trương Xuân Nha cảm thấy những lời mình chia sẻ với mẹ ruột toàn là bí kíp quý giá. Nhưng trái lại, tâm trạng bà cụ Trương lập tức sụp đổ. Bà ta không biết phải nói gì để đáp lại những lời của cô con gái.

Bà ta gọi con gái về, cơm ngon canh ngọt tiếp đãi, chẳng lẽ chỉ để nghe nó khen mẹ chồng nó tài giỏi thế nào sao?

Mục đích của bà ta là muốn khơi gợi sự thương cảm từ con gái, để nó hiếu thảo và giúp đỡ nhà mẹ đẻ nhiều hơn. Ai ngờ, những lời của Trương Xuân Nha lại lạc quẻ đến mức làm người ta muốn phát điên!

Bà cụ Lý và bà cụ Trương thất bại ê chề trước con gái, đành trở về tay không. Thế nhưng, tình cảnh của bà cụ Diêu còn thảm hơn nhiều.

Quan hệ giữa Lý Lan Tử và bà cụ Lý vốn dĩ không tệ. Bà ấy biết mẹ mình trọng nam khinh nữ, thiên vị con trai trong nhà, nhưng thời đó nhà nào chẳng như vậy. Vì thế, Lý Lan Tử không đến mức giận dữ, chỉ cảm thấy có chút thất vọng và đau lòng.

Trương Xuân Nha thì vừa yêu vừa hận bà cụ Trương, luôn mắc kẹt trong mâu thuẫn giằng xé. Dẫu bà ấy không giúp mẹ mình, nhưng cũng chẳng đối đầu công khai với mẹ đẻ.

Còn Diêu Thúy Phân thì khác. Năm đó, khi vừa sinh con gái, bà chưa biết bà cụ Vệ lại quý cháu gái đến thế. Mỗi ngày bà đều thấp thỏm lo sợ, sợ rằng bà cụ Vệ sẽ trách bà bất tài. Ba chị dâu trước đều sinh hai đứa con trai, chỉ có bà sinh được một đứa con gái.

Đúng lúc đó, mẹ bà dẫn theo lũ trẻ nhà mình tới xin xỏ. Bà sợ đến c.h.ế.t khiếp, lo rằng bà cụ Vệ sẽ không vui, rồi đuổi thẳng bà về nhà mẹ đẻ.

Vì vậy, khi đối diện với cảnh bà cụ Diêu than nghèo kể khổ, lòng Diêu Thúy Phân không chút d.a.o động, thậm chí còn có chút buồn cười.

Bà cụ Diêu than thở:

“Thúy Phân à, con không biết mẹ đã khổ thế nào mấy năm nay đâu. Người ta nói biết người biết mặt không biết lòng, vẻ ngoài thì dễ vẽ, tâm địa khó đoán. Anh trai con với chị dâu lúc còn cần mẹ thì đối xử tốt, giờ không cần nữa là lật mặt ngay. Chị dâu con còn dám cãi nhau tay đôi với mẹ, con nói xem mẹ sống ở cái nhà này còn có ý nghĩa gì nữa?”

Diêu Thúy Phân cố ý buông lời châm chọc:

“Mẹ à, bây giờ đâu còn thời phong kiến nữa. Đừng mang cái tư tưởng phong kiến lạc hậu ra mà nói chuyện. Giờ là thời đại mới, người ta coi trọng bình đẳng, mẹ chồng là người, mà con dâu cũng là người. Tính cách chị dâu con thì con rõ, người ta sống có lý lắm. Ngày xưa mẹ đối xử tệ với người ta, bây giờ người ta đối xử tệ lại, thế là bình thường mà. Gọi là có vay có trả, báo ứng ngay trong đời này.”

Bà cụ Diêu nghẹn lời, đành giơ tay véo Diêu Thúy Phân một cái:

May

“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, có phải cố ý chọc mẹ tức không? Mẹ đối xử với chị dâu con không tốt à? Con nói đi, mẹ không tốt chỗ nào? Thời kỳ khó khăn, mẹ ăn cám nuốt rau, để dành đồ ngon cho mấy đứa con của chị ta, vậy mà bảo mẹ không tốt?”

“Đó là mẹ tốt với cháu đích tôn của mẹ, chứ không phải tốt với chị dâu con. Mẹ định lừa ai chứ?”

Diêu Thúy Phân bĩu môi, rồi nhớ lại chuyện năm xưa bà cụ Diêu tự chuốc phiền phức, dẫn cháu tới nhà bà cụ Vệ xin cơm xin thịt, suýt chút nữa khiến bà bị đuổi khỏi nhà.

Nếu năm đó bà mẹ không biết điều này của bà không chịu rút lui mà cứ lì mặt ở lại nhà họ Vệ, chắc bà đã bị bà cụ Vệ đuổi đi. Khi đó, dù nhà họ Vệ phát đạt cũng chẳng liên quan gì đến bà. Nghĩ đến đây, Diêu Thúy Phân bất giác tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không còn sự che chở của nhà họ Vệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK