Mẹ con vốn hiểu rõ nhau, thân thuộc đến mức không còn gì xa lạ. Nếu làm tổn thương nhau, chắc chắn từng lời nói ra đều như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim.
Chị Mã vốn đã kìm nén đầy bụng ấm ức, giờ lại bị con gái ruột của mình chỉ tay vào mặt chất vấn. Cơn tức suýt khiến bà ta trào máu, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc vừa mắng:
“Con giỏi lắm, Mã Nguyên! Mẹ bế bồng chăm sóc con từng chút từ bé đến giờ, con đối xử với mẹ thế này sao? Mẹ định đến nhà con chăm cữ cho con, mẹ chồng con lườm nguýt lạnh nhạt, đến mức mẹ phải bảo con bế con về nhà mẹ đẻ, mà con còn tỏ vẻ không muốn! Mẹ hèn hạ đến thế à? Yêu thương con, thương cháu đến mức này mà đây là kết cục con dành cho mẹ sao?”
May
Mã Nguyên bĩu môi:
“... Mẹ, mẹ nuôi con bằng gì cơ???”
Nếu đúng như mẹ nói, chăm bẵm bằng "cái đấy" thì cô ta sống sót đến giờ đúng là kỳ tích. Liệu giờ đổi sang người mẹ khác có kịp không nhỉ?
Bầu không khí vốn căng thẳng như dây đàn lập tức chững lại vì câu nói của chị Mã.
Chị Mã suy nghĩ nghiêm túc về những lời vừa nói, rồi không nhịn được cười phá lên. Nhưng nhớ đến hoàn cảnh hiện tại không thích hợp để cười, bà ta cố kìm lại, mặt tối sầm:
“Đừng có đánh trống lảng! Mã Nguyên, hôm nay mẹ con mình cứ phải nói cho ra nhẽ, mọi chuyện rõ ràng từ đầu đến cuối, để sau này đỡ mâu thuẫn!”
“Được!”
Mã Nguyên cũng quyết tâm. Cô ta không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với người mẹ thần kinh căng như dây đàn của mình, càng không muốn bị kẹt giữa mẹ ruột ngang ngược và mẹ chồng hiền lành. Cô ta đành lấy hết can đảm liệt kê từng chuyện mẹ cô ta đã làm khiến người khác ngán ngẩm trong những năm qua.
“Mẹ, bỏ qua mấy chuyện khác đi. Con chỉ hỏi mẹ một câu: mẹ có phải quản việc bao đồng quá không? Việc nào cần quản, việc nào không cần, mẹ đều chen vào, đúng không? Lúc con sinh con, mẹ tức đến mức mặt xanh lét. Khi ấy mẹ nói mẹ chồng của bác sĩ Tạ cố ý đối đầu với mẹ. Nhưng sau này con đi hỏi người khác, ai cũng bảo mẹ chồng bác sĩ Tạ tính tình hòa nhã, đối xử với mọi người đều tốt. Sao lại cố ý nhằm vào mẹ được?”
Chị Mã vênh mặt đáp:
“Vì bọn họ đều muốn ăn thịt, chỉ có mẹ giác ngộ cao, không để bọn họ ăn.”
“Thôi đi mẹ! Người ta xem mẹ như kẻ thù giai cấp mà mẹ còn tự tâng bốc bản thân. Mẹ không thấy buồn cười à?”
Mã Nguyên thấy đứa trẻ hơi khó chịu bèn bế lên, vừa đung đưa nhẹ nhàng vừa tiếp tục nói với mẹ mình:
“Mẹ đừng làm phiền nữa. Lúc nào cũng tự cho là đúng, nói rằng mình làm điều tốt cho người khác. Nhưng mẹ đã đứng trên góc độ của người khác mà nghĩ chưa? Người ta có muốn nghe mẹ giáo huấn không? Nhà người ta chỉ mong có miếng thịt ăn, con cái đói đến khóc thét, vậy mà mẹ còn mang lý lẽ của mình ra để thuyết phục, ép buộc họ. Quản trời quản đất, mẹ nghĩ mẹ là cảnh sát Thái Bình Dương à... Bảo sao người ta không ghét mẹ. Nếu là con, con cũng không đứng về phía mẹ đâu, chứ đừng nói gì đến việc bênh mẹ!”
Chị Mã cứng họng, lắp bắp hồi lâu mới hỏi:
“Con gái, mấy lời này ai nói với con?”
“Mẹ chồng con nói.” Mã Nguyên vừa dứt lời, thấy mặt chị Mã ngày càng đen lại, cô ta mới nhận ra mẹ ruột và mẹ chồng mình vốn bất hòa. Cô ta vội chữa cháy:
“Mẹ, mẹ chồng con là người hiểu chuyện. Nhìn bà ấy sống an phận. Quần áo của con cũng là các chị em thân thiết của bà ấy giúp làm. Còn mẹ, mẹ có được mấy người bạn như thế?”
Trong phòng, chồng Mã Nguyên vốn nằm nghỉ, nghe thấy cuộc tranh cãi của vợ và mẹ vợ, anh ta lập tức tỉnh hẳn. Anh ta biết mẹ vợ mình ngang ngược cỡ nào, thế mà bị vợ anh ta nói cho á khẩu. Có khi bà ta đang nghi ngờ cả cuộc đời mình… Nghĩ đến đây, anh ta cười khúc khích trong chăn.
Còn chị Mã, niềm tin vững chắc bao năm của bà ta gần như sụp đổ hoàn toàn.