Lúc này, Vệ Thiêm Hỉ mới biết nguyên nhân anh trai mình liều mạng làm việc đến vậy.
Thì ra, trong thời gian cô dưỡng bệnh, trên trường quốc tế đã xảy ra biết bao sóng gió!
“Anh, đưa em toàn bộ số liệu thí nghiệm anh tích lũy được trong những năm qua. Em sẽ giúp anh tính toán bằng phương pháp toán học. Phân tích thành phần chính, phân tích yếu tố chính, phương pháp tăng dần theo lớp… Tất cả đều là công cụ toán học thích hợp cho nghiên cứu quy luật trong lĩnh vực khoa học tự nhiên. Đáng tiếc là các anh không biết nên không thể khám phá ra sự thật ẩn giấu trong những dữ liệu đơn giản này. Đưa em xem đi, em sẽ giúp anh phân tích.”
Xem qua các kế hoạch thí nghiệm của Vệ Đông Minh, Vệ Thiêm Hỉ không nhịn được buông lời trách móc: “Anh, dù gì anh cũng là dân kỹ thuật, sao trong thiết kế thí nghiệm không áp dụng một chút phương pháp toán học nào vậy? Anh nhìn kế hoạch thí nghiệm này xem, toàn là liệt kê ma trận. Nhiều thí nghiệm không cần thiết mà anh lại thiết kế rồi phải làm lại lần nữa. Chẳng phải là lãng phí nhân lực, vật lực, tài lực sao?”
Vệ Đông Minh cạn lời: “…” Cảm giác bất an lại ập đến!
Do thiếu kiến thức toán học, Vệ Đông Minh bị Vệ Thiêm Hỉ chỉnh một trận. Trong lòng có chút bực bội, anh ấy cãi lại:
“Đây đâu phải vấn đề của riêng anh… Cả ngành nghiên cứu nông nghiệp, phương pháp thường dùng nhất chính là liệt kê, càng chi tiết càng tốt. Bây giờ em bỗng dưng đề xuất cái gì mà phương pháp phân tích thành phần chính, phương pháp phân tích nhân tố chính, mọi người sao mà tin được chứ!”
Vệ Thiêm Hỉ lắc đầu:
“Lý do mọi người không tin không phải vì phương pháp toán học không đáng tin, mà là vì chưa ai dùng toán học để tạo ra kết quả đáng tin cả. Em tin rằng mình có thể làm được.”
Vệ Đông Minh không biết phải đối đáp thế nào. Có lẽ trong cả nước Hoa này, người dám nói như vậy chỉ có mỗi Vệ Thiêm Hỉ mà thôi!
Ngày tháng trôi qua, kỳ học mới đã bắt đầu. Vệ Thiêm Hỉ trở lại nhóm nghiên cứu đúng giờ, triệu tập tất cả các nghiên cứu sinh và tổ chức một buổi họp kéo dài hai tiếng đồng hồ. Cô phân chia nhiệm vụ cụ thể cho từng người trong học kỳ này, sau đó đến phòng giáo vụ khoa Toán để nhận thời khóa biểu.
Phòng giáo vụ đã sắp xếp cho cô hai môn giảng dạy. Một môn là Toán ứng dụng dành cho sinh viên đại học ngành Toán, không cần chuẩn bị nhiều vì giáo án đã có sẵn từ trước. Môn còn lại là Cơ sở Toán học hiện đại dành cho nghiên cứu sinh toàn trường. Vệ Thiêm Hỉ dự định sử dụng bộ sách giáo trình Cơ sở Toán học do Nhà xuất bản Đại học Thủy Mộc xuất bản làm tài liệu giảng dạy, nên cũng không cần chuẩn bị quá nhiều.
Tuy nhiên, vì lời nói của Vệ Đông Minh, Vệ Thiêm Hỉ đã bị tác động không nhỏ. Cô quyết định điều chỉnh nội dung giảng dạy cho nghiên cứu sinh, tăng độ khó một cách hợp lý để họ không chỉ học được nền tảng của lĩnh vực toán học mà còn biết cách áp dụng kiến thức toán học vào các lĩnh vực khác.
Độ khó này nên tăng đến mức nào? Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ kỹ càng. Cô cho rằng việc nâng cao năng lực càng nhiều càng tốt là điều tốt cho nghiên cứu sinh, tốt cho Đại học Thủy Mộc, và cũng là một điều may mắn cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của nước Hoa.
Cô tin tưởng rằng, ở Đại học Thủy Mộc, nơi hội tụ những sinh viên tài năng với trình độ cao, các sinh viên này chắc chắn có thể tiếp thu những kiến thức khó nhằn. Mang theo suy nghĩ đó, Vệ Thiêm Hỉ vô tình đẩy độ khó của môn Cơ sở Toán học hiện đại từ cấp cơ bản lên đến mức… siêu khó.
May
Sau khi lên kế hoạch xong nội dung giảng dạy, Vệ Thiêm Hỉ cầm thời khóa biểu đã được điều chỉnh để đến phòng giáo vụ xin thay đổi.
Phòng giáo vụ khoa Toán khi nhìn vào lịch dạy được điều chỉnh của cô đã bàng hoàng mất mười phút mới thốt lên:
“Giáo sư Vệ, cô thực sự muốn thay đổi như thế này sao? Nếu thay đổi như vậy, e là sinh viên không chịu nổi, đến kỳ thi cuối kỳ chắc điểm số sẽ tệ lắm…”