Mục lục
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù đã trải qua bao sóng gió, bà cụ Vệ vẫn không khỏi lúng túng khi bắt gặp cảnh con trai ôm con dâu thân mật. Bà cụ chỉ tay ra cửa sổ, giọng nghiêm nghị: "Trời còn chưa tối! Lại nói, con cái lớn hết rồi, có thể tiết chế một chút được không?"

Mặt Tạ Ngọc Thư càng đỏ, như lửa sắp bùng lên.

Vệ Đại Trụ gãi đầu, cười khổ: "Mẹ, con chỉ đùa với Ngọc Thư thôi, chẳng làm gì cả."

"Ồ…" Đôi mắt híp lại đầy nghi ngờ, bà cụ Vệ vốn là người từng trải, chẳng tin lời Vệ Đại Trụ chút nào. Bà cụ chuyển sang Tạ Ngọc Thư: "Ngọc Thư này, mẹ thấy con bé Hỉ suốt ngày ngủ, con qua xem nó thế nào đi. Trước giờ mấy đứa khác đâu có ngủ nhiều như vậy?"

Tạ Ngọc Thư vội chỉnh lại áo quần, cố lấy lại vẻ bình tĩnh: "Vâng, con đi ngay đây. Mẹ đừng lo, ngày nào con cũng qua xem con bé. Nó tỉnh thì lanh lợi lắm, chắc không sao đâu. Con bé ngoan, không khóc không quấy, biết đâu chỉ thích ngủ thôi ạ."

Bà cụ Vệ nghe vậy cũng tạm yên lòng. Dù không tin hoàn toàn vào Tạ Ngọc Thư, bà cụ vẫn tin tưởng vào chuyên môn của bộ đội. Tạ Ngọc Thư là quân y trong đơn vị, người chữa bệnh cho cả lính còn không tốt sao? Chắc chắn hơn hẳn mấy thầy thuốc chân đất ở trạm y tế thôn rồi.

Bà cụ thở phào: "Thôi được, mẹ ra ngoài đây. Hai đứa thu dọn đồ đi, mai mẹ làm sẵn bánh, ngày kia mang theo mà ăn dọc đường."

Nghe bà cụ sắp đi, Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi họ vừa định nói gì đó, bà cụ quay lại, nghiêm mặt dặn dò: "Nhớ kỹ, ban ngày mà muốn đùa giỡn thì kéo rèm, đóng cửa cẩn thận. Động tĩnh nhỏ thôi, để người ta nghe thấy lại không hay."

Tạ Ngọc Thư: "..."

Vệ Đại Trụ: "..."

Bà cụ Vệ đã sắp xếp xong mọi việc, Tạ Ngọc Thư nào dám chậm trễ?

Sau khi đặt gọn hành lý đã chuẩn bị xong, chị ấy liền đi đến gian phòng nơi Vệ Tứ Trụ cùng mọi người đang ở, trò chuyện vài câu với Diêu Thúy Phân. Thấy Vệ Thiêm Hỉ đã tỉnh, bà nhanh chóng bắt tay vào việc chính—kiểm tra sức khỏe cho con bé.

Vệ Thiêm Hỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn vị bác gái này, nhưng trong đầu lại nghĩ đến tai họa đẫm m.á.u sắp ập đến với Tạ Ngọc Thư.

May

Tội nghiệp thay cho cô bé, giờ đây ngay cả nói cũng chưa biết. Dù hiểu rõ mọi chuyện trong lòng, cô bé cũng chẳng cách nào nói ra được, nghĩ ngợi đến mệt nhoài, đầu óc căng thẳng đến mức mấy sợi tóc ít ỏi trên đầu gần như cũng muốn rụng hết mà vẫn không tìm ra cách gì.

Lúc này, Vệ Thiêm Hỉ nghe thấy Tạ Ngọc Thư nói:

“Thúy Phân, con bé Hỉ này chẳng có vấn đề gì cả, nhìn nó lanh lợi, ngoan ngoãn thế cơ mà. Mẹ bảo chị là con bé này ngủ nhiều, chị đoán là do căn phòng này ấm áp. Người lớn còn nóng đến mức buồn ngủ, thì trẻ con tất nhiên lại càng buồn ngủ hơn. Nhưng trẻ con mà ngủ nhiều thì tốt, các bác sĩ già ở đơn vị đều nói rằng khi ngủ, cơ thể được nghỉ ngơi, trẻ sẽ phát triển cả về thể chất lẫn trí não. Con bé này thích ngủ, sau này lớn lên, học hành chắc chắn sẽ giỏi!”

Người lớn nhà nào mà chẳng thích nghe người khác khen con cái mình. Diêu Thúy Phân nghe xong liền vui mừng đến mức không khép được miệng. Nhìn con gái mình đang nằm trên người Tạ Ngọc Thư bất động, nếu không phải đôi mắt đang mở to, tròng mắt đảo qua đảo lại, chị thật sự sẽ nghi ngờ rằng con bé đã ngủ mất rồi.

Liên tưởng đến việc con gái mình rõ ràng đang ngủ mà đột nhiên mở mắt ra cười khúc khích, lòng Diêu Thúy Phân thấy an tâm hơn nhiều.

“Vậy em sẽ chú ý đến con bé thêm chút nữa, chỉ là con bé còn quá nhỏ. Chờ qua đầy tháng, người lớn chắc sẽ bớt lo hơn. Trẻ con nhỏ như thế này, sống sót qua thời buổi này thật chẳng dễ dàng gì...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK