Ngày tháng trôi qua, cuộc sống càng lúc càng tốt đẹp, nhưng tuổi tác của bà cụ Vệ cũng ngày một cao. Tình cảm bà cụ dành cho ba đứa cháu ngoại còn nhiều hơn so với bảy đứa cháu nội năm xưa, chỉ kém mỗi Vệ Thiêm Hỉ một chút. Bà cụ gần như không hay nổi nóng nữa.
Sau tiết Thanh Minh, nhà họ Diệp rời thôn Đầu Đạo Câu.
Trên tàu, họ mất một ngày một đêm để đến Dung Thành. Nghỉ ngơi một ngày, Tôn Nhị Anh liền thúc ép vợ chồng Diệp Tử nhanh chóng đến nhà máy xà phòng làm việc. Bà cụ bảo ông cụ Diệp giúp bà cụ Vệ chăm sóc vườn rau và đậu, còn mình thì phụ bà chị trông trẻ. Những lúc rảnh rỗi, hai bà lại ngồi trò chuyện, như muốn bù đắp những câu chuyện chưa kịp nói suốt hơn mười năm qua.
Khi đã lớn tuổi, con người ta thường hoài niệm về quá khứ. Bà cụ Vệ cũng vậy, cả ngày tâm sự với Tôn Nhị Anh mà không hề thấy chán. Không chỉ vậy, bà chị còn tự tay xuống bếp làm món tương ớt đặc trưng của vùng Dung Thành để bà em ăn cùng cơm.
Món tương đỏ au trông vô cùng hấp dẫn, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thèm. Tôn Nhị Anh nghe bà cụ Vệ khen ngợi món tương này không ngớt, lại nghĩ chị mình không thể lừa mình, bèn múc ngay một thìa lớn trộn với mì. Nhưng vừa mới nếm thử một miếng, nước mắt bà cụ em đã chảy ròng ròng.
Cảm giác như cổ họng bị lửa đốt, bà cụ em kêu lên một tiếng “Á!” rồi bật dậy khỏi ghế, vớ lấy chiếc cốc tráng men đầy nước sôi để nguội mà uống liền mấy ngụm lớn, vậy mà vẫn không dịu đi là bao.
“Chị, đây là cái loại tương gì thế? Sao cay như lửa đốt vậy? Sao chị không bảo trước một câu? Cay đến mức cổ họng em muốn cháy luôn rồi!”
Bà cụ Vệ cầm một bát nước đường đưa đến:
“Ai bảo vừa đầu em đã múc một thìa to như thế? Chị ăn món tương này hơn mười năm rồi, mỗi lần chỉ dám dùng chưa đến nửa thìa. Cái em ăn còn là tương chị tự làm, nếu ăn tương chính gốc của người Dung Thành thì còn chịu không nổi. Chị đã thêm đường, đậu khô và tương tôm vào đấy rồi. Ăn nhiều sẽ quen thôi. Lúc đầu bọn trẻ nhà chị cũng không ăn nổi, giờ thì đứa nào cũng nghiện, một bữa không có là nhắc suốt.”
Tôn Nhị Anh uống hết một bát nước đường, đầu lưỡi vẫn còn tê tê. Nhìn tô mì đã trộn sẵn tương ớt, bà cụ em vừa do dự vừa đấu tranh nội tâm:
“Hay thử thêm một miếng nhỏ?”
Vậy là, miếng nhỏ ấy dẫn đến miếng khác, bà cụ em ăn hết tô mì cay nồng ấy cùng với nửa bình nước. Lau miệng xong, bà cụ em hào hứng nói với bà cụ Vệ:
“Chị ơi, nhà chị còn tương không? Nếu có thì cho em xin ít về. Lúc đầu cay quá nhưng ăn dần lại thấy thơm ngon lạ thường. Khi nấu ăn, em chỉ cần thêm một chút là món ăn đã đậm đà hẳn. À, lần sau chị làm tương nhớ gọi em, em tự làm ít mang về. Nhà Diệp Tử với ông cụ thích ăn mặn, chắc chắn sẽ mê món này.”
“Được chứ.” Bà cụ Vệ cười tươi, đáp lời:
May
“Vừa hay mấy ngày tới chị định làm thêm. Bé Hỉ gọi điện về bảo sẽ về Dung Thành dịp Quốc tế Lao động, dặn chị làm tương sẵn để mang về thủ đô. Bảy tám đứa trẻ ở thủ đô, mỗi đứa một lọ, chắc chị phải làm cả nồi lớn. Nhà mình cũng ăn, ít nhất phải đủ dùng đến Đoan Ngọ. Qua Đoan Ngọ, lại làm thêm một mẻ nữa cho chúng ăn hè. Hè để chúng ăn thỏa thích, đến lúc nhập học thì lại làm thêm mẻ khác cho mang lên trường. Nhà mình cũng để dành một ít, ăn dần đến rằm tháng Tám, khi trời mát thì làm được nhiều hơn, để ăn qua mùa đông.”
Không rõ do vui hay vẫn cay, Tôn Nhị Anh cười tít mắt, nói:
“Được rồi! Nhà chị đông người, đúng là phải làm nhiều. Đến lúc đó nhớ gọi em đến giúp.”
Thủ đô.
Học viện Điện ảnh Hí kịch tại thủ đô tổ chức một buổi biểu diễn nghệ thuật để chia tay năm cũ, đón chào năm mới, và sự kiện lần này được xem là vô cùng quan trọng. Vệ Quang Minh, với gương mặt nam tính nhưng mang nét nữ tính, sau khi trang điểm và mặc trang phục diễn, vừa cất giọng lên đã khiến các giám khảo sững sờ.