Mục lục
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả không hổ danh chị em ruột, từ cách chửi bới, thần thái đến ngữ điệu của bà cụ đều giống hệt bà cụ Vệ. Cộng thêm khuôn mặt và dáng người hao hao, đứng từ xa nhìn còn tưởng bà cụ Vệ đã quay lại.

Sau khi mắng đã miệng, Tôn Nhị Anh chính thức nhận lấy danh hiệu “người đàn bà chanh chua nhất thôn Đầu Đạo Câu” từ tay bà cụ Vệ. Bà cụ hùng hổ quay về nhà, nằm phịch xuống giường, hai chân run như cày sàng, lòng thì hối hận vô cùng.

Bà cụ chỉ cần nhắm vào một hai người để làm rõ chuyện là được, cớ gì lại lôi nửa thôn ra mà chửi? Sau này làm sao sống trong làng nữa đây?

Nằm trên giường, Tôn Nhị Anh bứt rứt không yên, nhưng hối hận thì cũng muộn màng. Chuyện đã lỡ, biết đi đâu mua thuốc hối hận mà uống?

Thực tế chứng minh Tôn Nhị Anh lo quá xa. Dân làng phần lớn vẫn chân chất hiền lành. Ban đầu họ chỉ tức giận vì thứ từng miễn phí giờ phải trả tiền. Nhưng sau khi bị Tôn Nhị Anh chửi thẳng mặt, họ cũng ngẫm ra.

Ngày trước bà cụ Vệ sẵn lòng tặng bài thuốc là cái tình, giờ bà cụ bán lại cho xưởng dược, xưởng thu tiền là chuyện đương nhiên.

Trên đời này làm gì có chuyện chữa bệnh mà không tốn tiền? Ngay cả ăn cơm còn phải trả tiền, huống hồ là uống thuốc.

Lại thêm một vài người bị ho ra m.á.u rồi qua đời, dân vùng Đầu Đạo Câu sợ mất mạng, hôm sau đã có người chạy lên bệnh viện huyện mua thuốc.

“Trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ” của xưởng dược Xuyên Trung được đóng gói lớn, không bán lẻ. Chỉ ai mang sổ hộ khẩu mới được mua, và mỗi người chỉ được mua tối đa ba mươi gói, đủ dùng trong mười ngày.

Mỗi gói trà dược giá tám hào, dân làng chê đắt, kêu ca khiến bác sĩ phát bực, thẳng thừng nói:

“Không mua thì thôi, mua ít cũng được, nhưng nghe cho rõ: đây là thuốc hiếm, cả nước đều chờ phân phối. Hết lần này thì phải chờ đợt sau, không có thêm đâu.”

Có người muốn mua nhiều hơn cũng bị bác sĩ chặn ngay:

“Mỗi hộ khẩu chỉ được mua ba mươi gói. Anh mua hết thì người khác lấy gì? Số lượng này đủ để kìm cơn ho hiện tại. Nếu bệnh tái phát, thì cố chờ đến đợt thuốc tiếp theo. Đợt nào cũng có hạn mức, nhưng sau này sẽ dễ hơn. Giờ cả nước cần thuốc, nên mới thiếu như vậy, hiểu không?”

Dân làng dù phàn nàn, nhưng khi trả tiền thì không ai do dự. Bỏ tiền mua thuốc chính là bảo vệ mạng sống của mình!

Một số người đàn ông trong thôn tỏ ra cứng đầu, nghĩ rằng không cần uống thuốc cũng có thể gắng gượng qua được cơn bệnh. Nhưng các bà vợ của họ thì không để yên. Mỗi khi họ cố gắng mạnh miệng từ chối, các bà vợ liền ôm con khóc lóc thảm thiết:

May

“Đồ vô tâm! Anh không muốn quan tâm đến mẹ con tôi nữa đúng không? Biết rõ cơn ho này nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn không chịu uống thuốc. Anh thấy chúng tôi phiền lắm rồi phải không? Anh định bỏ mặc mẹ con tôi sống c.h.ế.t thế nào cũng được hả?”

Trước cảnh ấy, những người đàn ông dù muốn tiết kiệm chút tiền cho gia đình cũng không dám làm căng. Cuối cùng, họ đành cầm sổ hộ khẩu ra ngoài, mua đủ liều trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ về uống. Uống xong một liều, họ mới nhận được ánh mắt dịu dàng hơn từ các bà vợ.

So với loại thuốc sắc thô sơ mà bà cụ Vệ tự tay chế biến trước đây, phiên bản trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ hiện tại được tinh chế kỹ lưỡng và cô đặc hơn rất nhiều. Tỷ lệ dược liệu cũng được điều chỉnh chính xác, hiệu quả rõ rệt hơn. Nhiều người chỉ cần uống liều đầu tiên đã cảm thấy lồng n.g.ự.c nóng rát như được làm sạch, cổ họng thông thoáng, giọng nói vang hơn hẳn. Đến liều thứ ba, cơn ho gần như dứt hẳn, chỉ còn cảm giác nóng rát trong phổi nhưng không còn nghiêm trọng như trước.

Ban đầu, một số người còn tính toán tiết kiệm, dự định để dành một ít thuốc. Họ nghĩ nếu người khác không mua được thuốc, có thể đến hỏi mua lại. Nhưng nào ngờ, chỉ cần ngưng thuốc hai bữa, cơn ho liền quay trở lại, thậm chí còn nặng hơn. Hoảng sợ, họ vội vàng uống thuốc lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK