Mục lục
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lời cậu ta nói ở sân bay khiến tôi mang tội đồng tính luyến ái. Tôi bị điều xuống nông thôn thì không sao. Chỉ cần chăm chỉ làm việc, giúp đỡ dân làng, họ sẽ không làm khó tôi. Nhưng cha mẹ tôi lại bị phân công công việc nặng nhọc nhất ở nông trường. Vì chuyện của tôi, họ bị bêu xấu, thường xuyên bị đấu tố. Hai người không chịu nổi, đã uống thuốc chuột mà chết.”

“Một kẻ vứt bỏ vợ con như tôi quả nhiên chẳng có kết cục tốt. Sống cô độc, không lối về, không tương lai. Mọi chuyện đã xảy ra và sắp xảy ra đều là sự trừng phạt của ông trời. Nhưng tôi nghĩ mãi không ra, mình đã làm sai ở đâu?”

Gió lạnh cuối xuân thổi vù vù. Vệ Thiêm Hỉ đứng trên sân thượng, chăm chú quan sát từng nét thay đổi trên gương mặt Bạch Dương. Mười năm qua không để lại quá nhiều dấu vết, nhưng sự ngạo nghễ, phóng khoáng ngày xưa đã hoàn toàn bị mài mòn.

“Vậy những gì Bạch Đình Sinh làm với chú, chú định trút hết lên đầu cô tôi sao? Chú nghĩ những chuyện chú gặp phải là sự trừng phạt của ông trời, thế còn cô tôi đã làm gì sai? Hai người em họ của tôi đã làm gì sai? Ông trời trừng phạt chú, chẳng lẽ chú cũng phải trừng phạt lại cô tôi và hai đứa trẻ sao?”

May

...

Bạch Dương đứng thẳng người, định thò tay vào túi tìm một điếu thuốc, nhưng túi lại trống không. Anh ta đưa tay ra sau lưng, nói:

“Tôi đúng là kẻ khốn nạn. Tôi có lỗi với cô cháu, có lỗi với hai đứa nhỏ. Nhưng tôi không biết phải làm sao để bù đắp, nên chỉ biết co đầu rút cổ mà sống tiếp.”

“Nếu các cháu đồng ý giúp, mỗi tháng tôi sẽ gửi tiền cho các cháu, các cháu chuyển cho cô cháu hoặc hai đứa trẻ cũng được. Đừng nói là của tôi. Tôi sẽ về đổi tên, nếu cô cháu hoặc bọn trẻ thắc mắc, cứ bảo tiền là của các cháu. Nói rằng tôi đã c.h.ế.t từ mười năm trước ở vùng quê rồi.”

Vệ Đông Chinh nổi giận, lớn tiếng:

“Chúng tôi không thèm mấy đồng tiền bẩn thỉu của chú! Đông Qua và Tây Qua là anh em của chúng tôi, chúng tôi chẳng lẽ không lo được? Nếu không phải vì cô tôi và hai đứa trẻ, hôm nay tôi thật sự muốn đ.ấ.m chú một trận.”

“Đấm đi. Đánh tôi một trận, các cháu thoải mái hơn, tôi cũng đỡ hơn.” Bạch Dương đứng thẳng người, sẵn sàng chịu đòn.

Nói đến nước này, nhưng Vệ Đông Chinh lại không nỡ ra tay.

Vệ Thiêm Hỉ thì tàn nhẫn hơn. Cô giơ chân đá thẳng vào lưng Bạch Dương, khiến anh ta loạng choạng mấy bước nhưng vẫn không ngã.

“Tiền chú vẫn phải đưa, đó là trách nhiệm của người làm cha. Những chuyện rối ren của chú, tôi không muốn quản, cũng chẳng buồn quản. Nhưng tôi nhắc chú một câu, đã quyết định vứt bỏ vợ con thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô tôi và anh em Đông Qua, Tây Qua nữa. Nếu không, tôi sẽ càng khinh thường chú hơn.”

Vệ Thiêm Hỉ quay người đi, không thèm nhìn Bạch Dương nữa. Cô nói với Vệ Đông Chinh và mấy người khác:

“Đi thôi. Đông Qua và Tây Qua vốn đã không có cha. Trước đây không có, sau này cũng không cần. Đông Qua và Tây Qua chúng tôi sẽ nuôi, nhưng làm cha mà không phải trả giá gì thì không được.”

Xuống lầu, Vệ Quang Minh cười khẩy, nói với Vệ Thiêm Hỉ:

“Em còn chẳng bằng được ngón chân út của bà nội. Nếu là bà nội ở đây, chắc chắn đã không thèm nghe hắn lải nhải nhiều như thế, chỉ tát cho hai cái là xong. Này, em nói thật đi, để Đông Qua và Tây Qua nhận tiền của hắn, có phải em có ý đồ gì không?”

Vệ Thiêm Hỉ trừng mắt liếc Vệ Quang Minh một cái sắc như dao:

“Em không có gan như bà nội, nhưng cũng có thể đánh cho anh kêu oai oái. Tin không?”

Vệ Quang Minh lập tức im bặt.

Vệ Tây Minh ghé tai Vệ Đông Minh, khẽ nói:

“Em gái chúng ta mềm lòng rồi. Cho Đông Qua và Tây Qua nhận tiền của cha chúng, sau này đến lúc ông ấy không còn sức nữa, hai anh em kia chắc chắn sẽ phải chăm sóc, dù không muốn cũng phải làm.”

Vệ Đông Minh vò đầu:

“Đây là cái kiểu tính toán rối tinh rối mù gì thế… Thôi, em chẳng muốn nghĩ nữa. Quay về trường trồng rau của em thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK