Cha mẹ anh ta, sau khi nhận được cuộc gọi nghẹn ngào của Vệ Đại Nha, cũng tức tốc đến căn hộ nơi con dâu đang sống.
Vừa bước vào cửa, họ liền thấy một bà cụ có nét giống hệt Vệ Đại Nha đang ngồi trên ghế, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Cha Bạch lập tức cảm thấy căng thẳng, vội hạ giọng:
"Dạ… dạ, bà thông gia phải không ạ?"
Bà cụ Vệ cười nhạt:
"Thông gia cái gì? Tôi không có kiểu thông gia tệ hại như các người!"
Bạch Dương thừa hưởng mọi nét đẹp của cha mẹ, nhưng lại chẳng giống ai quá rõ ràng. Lúc cha mẹ anh ta bước vào, bà cụ Vệ còn chưa dám chắc. Nhưng nghe cha Bạch gọi "thông gia", cơn giận bà cụ tích tụ bấy lâu như núi lửa phun trào.
"Nhà các người có còn nhân tính không? Cái gì gọi là thông gia? Gả con gái tôi xa xôi như vậy, giờ muốn ly hôn là ly hôn? Các người nghĩ con gái nhà họ Vệ là thứ gì? Bụng còn đang mang cháu mà nhà họ Bạch lại bạc bẽo đến thế?"
Mẹ Bạch sợ bà cụ Vệ làm lớn chuyện, hạ giọng dỗ dành:
"Bà thông gia, bà bớt giận chút, nói nhỏ thôi, nếu hàng xóm nghe được thì xấu hổ lắm."
May
"Xấu hổ? Các người đã làm chuyện đáng xấu hổ mà còn sợ người khác biết? Giờ mới nghĩ đến thể diện, lúc làm thì nghĩ gì?"
Cha mẹ của Bạch Dương ở thủ đô đều giữ những chức vụ không nhỏ, ra ngoài được xem là những người có uy tín, có danh tiếng. Nếu không, họ cũng chẳng thể dễ dàng sắp xếp để đưa Bạch Dương vào quân đội ở Dung Thành, rồi lại kéo anh ta ra khi cần thiết.
Điều mà họ sợ nhất chính là mất mặt, đặc biệt là chuyện lần này chẳng khác nào làm trái quy định. Nếu bị người khác phát giác, những ngày tháng tốt đẹp của cả gia đình họ có lẽ cũng chấm dứt.
Còn bà cụ Vệ thì chẳng ngán chuyện mất mặt. Huống hồ, trong chuyện này, bà cụ hoàn toàn có lý, có chỗ dựa vững chắc. Nếu có mất mặt, thì cũng không phải là bà cụ.
Những lời mắng nhiếc đầy gai góc của bà cụ Vệ khiến sắc mặt mẹ Bạch lúc trắng lúc xanh. Nén giận, bà ấy nghiến răng hỏi:
“Bà thông gia, chuyện này là nhà họ Bạch chúng tôi làm không đúng, chúng tôi thừa nhận. Nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho đứa trẻ. Bà muốn mắng cứ mắng, nhưng giờ Bạch Dương đã lên máy bay rồi. Nói gì cũng chẳng thay đổi được nữa. Chi bằng ngồi xuống bàn bạc xem nên giải quyết chuyện của Đại Nha và hai đứa trẻ thế nào cho ổn thỏa.”
Bà cụ Vệ vắt chân lên nhau, cười lạnh lùng:
“Lên máy bay rồi, nói gì cũng chẳng thay đổi được? Tôi đây từ nhỏ đã tin rằng kẻ làm điều ác thì trời sẽ trừng phạt. Không biết là bị ma quỷ nào xui khiến, mà dám bỏ vợ bỏ con để ra nước ngoài? Nếu trời có mắt, chắc chắn sẽ không để nó đi được đâu!”
Bà cụ ngừng lại một lát rồi gật đầu, nói tiếp:
“Nhưng bà nói đúng. Bây giờ nên tính chuyện của Đại Nha và hai đứa trẻ.” Quay sang Đại Nha, bà cụ hỏi:
“Chẳng phải con định ly hôn sao? Giấy chứng nhận ly hôn đã lấy chưa?”
Đại Nha lắc đầu:
“Chưa, chỉ viết đơn ly hôn thôi. Bạch Dương nói, nếu con đồng ý đợi, thì cứ đợi anh ta về, hai người sẽ không tính là ly hôn. Nếu con không muốn đợi nữa, thì cứ cầm lá đơn đã ký tên, đóng dấu tay kia đến cục dân chính, họ sẽ cấp giấy chứng nhận ly hôn cho con.”
Bà cụ Vệ cười khẩy, giọng châm biếm:
“Vậy nên con vẫn muốn đợi cái thằng chẳng ra gì ấy à? Cha mẹ chồng con rõ ràng biết trong nước mấy năm nay khó khăn, nên mới nằng nặc muốn đưa nó ra nước ngoài. Con còn bày đặt giả vờ si tình? Gặp chuyện thế này, đau đầu hai ba ngày là đủ rồi!”
“Đại Nha, nếu con không muốn làm mẹ tức chết, thì mau lấy bút viết lại một lá đơn ly hôn khác cho mẹ! Viết rõ là vì con không thể chịu được sự ích kỷ, vụ lợi của nhà họ Bạch, nên quyết định chia tay trong hòa bình, mỗi người tự theo đuổi cuộc sống riêng. Đừng có học hành nữa. Theo mẹ về nhà! Người ta càng học càng sáng suốt, con càng học càng mụ mị, đầu óc nhồi toàn bã đậu hay sao?”