Nhìn thấy con gái mình nằm bất động, toàn thân phủ kín vải trắng, nằm thẳng trên cáng đẩy qua trước mắt, Vệ Tứ Trụ như bị rút cạn sức lực, ngã khuỵu xuống đất. Các y tá cũng không đỡ nổi ông.
Vệ Quang Minh cũng vậy. Anh ấy muốn gọi một tiếng “nhóc Hỉ”, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không thể phát ra một âm thanh nào.
Anh ấy không tin người em gái khỏe mạnh của mình lại gục ngã như vậy, lại mất đi như thế. Anh ấy giật tay khỏi các y tá, loạng choạng chạy đến bên cáng đẩy, nắm lấy tay Vệ Thiêm Hỉ qua lớp vải trắng.
“Nhóc Hỉ, em nghe thấy anh nói không?”
“Nghe thấy thì trả lời anh một tiếng đi!”
May
“Em gái, em đáp lại anh một câu, được không?”
“Nhóc Hỉ, đừng dọa anh. Các cháu của em vẫn đang ở nhà chờ em đấy!”
Người đàn ông gần ba mươi tuổi, vừa đuổi theo cáng đẩy vừa khóc nức nở, khiến các bác sĩ, y tá và người nhà bệnh nhân trong bệnh viện quân y đều không thể không quay đầu nhìn theo.
Sau khi bà cụ Vệ và Diêu Thúy Phân tỉnh lại, nỗi uất nghẹn trong lòng cũng được giải tỏa, cả hai bật khóc nức nở.
Một cụ bà tầm sáu bảy mươi tuổi, một phụ nữ trung niên khoảng bốn, năm mươi, cả hai ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng là những người có địa vị, nhưng tiếng khóc lại vang vọng, đau thương đến động trời. Lúc này, Vệ Thiêm Hỉ đã được đưa vào phòng giám sát, không ai được phép vào thăm. Bà cụ Vệ, Diêu Thúy Phân và Vệ Quang Minh đều ngồi khóc nức nở ngay ngoài hành lang. Vệ Tứ Trụ cũng khóc, nhưng không giống tiếng gào bi ai của hai người phụ nữ. Ông ngồi thu mình ở góc tường, thút thít không ngừng, nước mắt rơi nhiều chẳng kém ai.
Bên cạnh cáng cứu thương luôn có một cảnh vệ túc trực. Nhìn bà cụ Vệ và Diêu Thúy Phân khóc đến mức gần như ngất xỉu, cảnh vệ ấy luống cuống không biết làm gì, chỉ có thể để y tá đứng gần, sẵn sàng cấp cứu nếu có tình huống bất ngờ xảy ra.
Bỗng từ cầu thang, một ông cụ chống gậy bước lên, nghe tiếng khóc thì tò mò lại gần. Thấy cảnh vệ là người của mình – thuộc hạ thân cận từng đi theo ông ấy nhiều năm, ông ấy bèn kéo ra một góc hỏi:
“Chuyện gì thế? Lão bạn già nào của tôi gặp chuyện à? Nghe tiếng khóc này, người không qua khỏi rồi sao?”
Cảnh vệ đáp lời: “Thưa ông Hách, là giáo sư Vệ, người tự bỏ tiền nghiên cứu về phản ứng nhiệt hạch có kiểm soát ấy.”
“Giáo sư Vệ? Có phải người từng bị báo Thủ đô Tự do chỉ trích trước đây không?” Ông Hách thoáng nhớ ra: “Cô ấy trẻ lắm mà, sao lại vào cái chỗ u ám này rồi?”
Ông Hách gọi nơi này là “u ám” bởi vì ngoài những bệnh nhân mắc bệnh nặng hoặc không qua khỏi, rất ít ai cần đến thiết bị giám sát tối tân như vậy. Và hầu hết những ai vào đây đều khó mà sống sót trở ra.
Cảnh vệ trả lời, giọng đầy thương xót: “Giáo sư Vệ vừa hoàn thành dự án xây dựng nhà máy phát điện nhiệt hạch, nhưng lại đột quỵ ngay tại nơi làm việc. Chuyển từ bệnh viện Nhân dân trên đảo Thủy Hoàng qua đây… Cô ấy là một nhân tài quý giá, báu vật của quốc gia, không thể xảy ra chuyện gì được!”
“Nhà máy nhiệt hạch hoàn thành rồi à? Viện nghiên cứu Vật lý hạt nhân Tây Nam bao năm chẳng làm ra kết quả gì, vậy mà giờ xong rồi? Công suất thế nào? Có vượt trội hơn nhà máy nhiệt điện thông thường không?”
“Vượt xa nhà máy nhiệt điện cả trăm lần. Cụ thể thế nào, tôi không rõ lắm, nhưng chắc chắn sẽ có thông báo trên báo ngày mai. Ông Hách, ông nên quay lại phòng nghỉ đi, bác sĩ dặn rồi, ông không được đi lung tung. Nếu không, tim mạch sẽ chịu không nổi.”
Nghe thế, sắc mặt ông Hách lập tức sa sầm: “Cậu trẻ này, sao lại nói năng lung tung thế? Người mà cứ nằm mãi một chỗ thì còn gọi gì là sống? Nước không chảy thì thành nước tù, người không hoạt động thì chỉ còn là cái xác. Gần đây tôi uống trà thanh tạng của bà cụ Vệ, thấy người khoan khoái hẳn, tay chân cũng không còn tê dại như trước. Bác sĩ còn bảo trà này thần kỳ, bệnh nặng như tôi mà còn cải thiện được.”