Trên người anh phát ra hơi thở lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Đường Tâm Nhan nặng nề cắn môi dưới, anh không trực tiếp trả lời cô, mà hỏi Diệp Vi Nhã đã nói gì với cô?
Chẳng lẽ, anh đang sợ Diệp Vi Nhã sẽ nói gì với cô ư?
Cô lắc đầu: “Cô ta không nói gì với tôi cả, chỉ không nghĩ rằng anh có thể kết hôn với tôi.”
Mặc Trì Úy đưa tay ôm cô vào lòng, hàm dưới tựa trên vai cô: “Đừng tin cô ta, em là vợ anh, chỉ cần tin anh là được.”
Đôi mi dài của Đường Tâm Nhan khẽ vỗ như cánh bướm bị thương, trong đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời thoáng hiện lên tia ngỡ ngàng. Sau vài giây im lặng, cô nhìn về phía anh, dường như đã đưa ra quyết định, vẻ mặt cô trở nên kiên định: “Mặc Trì Úy à, chúng ta dừng lại ở đây đi!”
Không khí xung quanh gần như yên tĩnh lại.
Anh không nói gì, mím chặt môi mỏng, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ.
Đường Tâm Nhan không dám nhìn anh, cô rũ mắt xuống, trái tim không ngừng thắt lại có loại cảm giác khó thở.
Cô thừa nhận những lời Diệp Vi Nhã nói đã tác động không nhỏ đến trái tim cô.
Nhưng đó không phải là nguyên nhân lớn nhất khiến cô nói lời chấm dứt với anh.
Nguyên nhân lớn nhất chính là, cô sợ mình yêu anh!
Sự tổn thương của Phó Tư Thần đã để lại nỗi đau rất lớn trong lòng cô, cô sợ nếu mình rơi vào tay giặc lần nữa, sau này sẽ càng tổn thương nhiều hơn!
Dẫu sao, Mặc Trì Úy còn xuất sắc hơn Phó Tư Thần, chỉ cần tiếp xúc trong thời gian dài, cô nhất định sẽ không kiểm soát được trái tim mình.
Cô thật sự không muốn nếm trải lại cảm giác tim đau như dao cắt, sống không bằng chết!
Cho nên nhân cơ hội cô vẫn chưa đắm chìm hoàn toàn, thẳng thừng vạch rõ ranh giới mới là hành động sáng suốt.
Thời gian dường như dừng lại dài như một thế kỷ.
Ngay lúc cô tưởng rằng anh sẽ không lên tiếng, thì anh lạnh lùng đáp lại: “Tôi xem như em đang nói đùa.”
Đường Tâm Nhan muốn thoát khỏi đùi anh, nhưng anh lại giữ chặt lấy eo cô không buông, cô nhìn vào con ngươi sâu thẳm của anh, nổi cáu nói tiếp: “Tôi không nói đùa, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ mập mờ này nữa. Trước khi kết hôn tôi đã nói, mỗi người có cuộc sống riêng, tôi không muốn có dính dáng gì về mặt tình cảm với anh cả.”
Anh hơi nhíu mày kiếm: “Em sợ mình sẽ yêu tôi?”
Sợ yêu anh à?
Quả thực là như vậy.
Đừng thấy bề ngoài cô tỏ ra lạc quan mạnh mẽ, thực chất bên trong cô rất tự ti, nhạy cảm lại yếu đuối.
Cô chủ nhà họ Đường trước kia không trời không sợ đất đã sớm biến mất sau cái chết của ba cô rồi.
Đường Tâm Nhan dùng sức nhắm mắt lại, môi đỏ mọng rướn lên nụ cười đẹp đẽ: “Yêu anh sao? Tổng giám đốc Úy à, anh thực sự nghĩ rằng mình là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở hả? Tình cảm thuở thanh mã trúc mã giữa tôi và Phó Tư Thần còn cứng hơn vàng, anh cho rằng chúng ta quen biết nhau chưa được một tháng, tình cảm có thể so với tình cảm hai mươi mốt năm qua giữa tôi và anh ta à?”
Tất cả sự thờ ơ, châm biếm đều hiện rõ qua đôi mày đen như mực của cô, như thể cô chẳng quan tâm gì tới anh cả.
Gương mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy hơi trầm xuống, bàn tay đặt bên eo dùng thêm sức: “Vì thế..”
“Vì thế tôi sẽ không yêu anh, sẽ không tiếp tục mập mờ với anh nữa!”
Mặc Trì Úy nhìn đăm đăm vào đôi mắt sâu thẳm đen nhánh không xuyên thấu chút ánh sáng của cô, giọng nói trầm trầm, lộ ra sự lạnh lùng tàn bạo: “Em nói thật sao?”
Đường Tâm Nhan gật đầu, cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình, giọng nói của cô bình tĩnh và thờ ơ đến lạ: “Mặc dù tôi không thể quên được Phó Tư Thần, nhưng tôi hứa với anh sẽ không làm ra bất kì chuyện gì có lỗi với anh trong hôn nhân, về chuyện này tôi tôi có thể bảo đảm và có thể làm được. Nếu như một ngày nào đó anh muốn ly hôn, cứ gửi tin nhắn, tôi sẽ chờ anh ở cửa cục dân chính.”