Khoang miệng cậu ta toàn mùi thuốc lá nhàn nhàn, Cố Nhiễm Nhiễm nhíu mày, nhân lúc anh ta không để ý, dùng sức cắn lên đầu lưỡi cậu ta.
Trì Chi Hành dường như không cảm thấy đau đớn, sau khi bị Cố Nhiễm Nhiễm cắn vẫn dùng sức quấn quýt đầu lưỡi cô ấy.
Máu tươi rỉ ra, tràn ngập mùi khắp khoang miệng.
Trì Chi Hành uống không ít rượu, đã có chút men say, một tay cậu ta áp chế Cố Nhiễm Nhiễm dưới thân mình, hung hăng cắn một cái lên cổ cô ấy.
“A!”
Cố Nhiễm Nhiễm đau đớn kêu lên một tiếng, đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại.
Trì Chi Hành rời khỏi cổ Cố Nhiễm Nhiễm, khẽ cắn lên vành tai cô ấy, phả khí vào đôi tai mẫn cảm của cô ấy khiến hơi thở ngày càng trở nên dồn dập hơn.
Hai người dán chặt vào nhau không chút kẽ hở, Cố Nhiễm Nhiễm không tài nào thở nổi, ánh mắt đỏ ngàu hơi trầm xuống, vẻ mặt cô ấy phức tạp, há miệng thở dốc, vừa định nói cái gì thì đôi môi lại bị cắn lên.
“Anh tư anh ấy…”
Cố Nhiễm Nhiễm ra sức giãy giụa, thấy Trì Chi Hành nhắc tới Mặc Trì Úy, động tác cô ấy ngừng lại.
“Anh tư anh ấy…” Giọng cậu ta khàn khàn đầy tà mị, Cố Nhiễm Nhiễm khẽ nhíu mày: “Rốt cuộc anh ta làm sao?”
Trì Chi Hành cười một tiếng, kéo quần jean của Cố Nhiễm Nhiễm xuống, mạnh mẽ tách hai chân cô ấy ra: “Ngủ cùng tôi rồi tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Cút đi!” Cố Nhiễm Nhiễm tức giận nói.
Ngọ nguậy đôi chân, muốn đá cậu ta nhưng một lần nữa lại bị đè xuống, dù có dùng sức đến đâu cũng không thể phản kháng lại.
Đau đớn lại truyền đến, Cố Nhiễm Nhiễm chỉ có thể hít sâu một hơi.
Bao nhiêu năm qua, chỉ cần anh ta muốn ức hiếp cô Cố Nhiễm Nhiễm, kết cục của cô ấy chỉ có một, bị anh ta ức hiếp.
Cố Nhiễm Nhiễm không thể nào phản kháng lại.
Trì Chi Hành thấy cô không có phản ứng gì, cả người không khác gì xác chết, đôi mắt đào hoa trở nên lạnh lẽo.
Cậu ta túm lấy tóc cô, khiến cô ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười lạnh lẽo: “Cố Nhiễm Nhiễm cô thắng rồi!”
Cậu ta không có hứng thú với một người phụ nữ như xác chết.
Sau khi rời khỏi người Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành sửa sang lại quần áo.
Trước khi rời khỏi phòng, Trì Chi Hành nói với Cố Nhiễm Nhiễm: “Đúng là anh tư ở bên cạnh mối tình đầu, sau khi anh ấy bị rơi xuống nước được anh cả cứu lên, phần đầu bị thương, anh ấy hôn mê gần một tháng, sau khi anh ấy tỉnh lại, có thể nhớ rõ tất cả mọi người, chỉ quên duy nhất Đường Tâm Nhan.”
“Đường Lôi là kẻ thù của anh tư, sau khi anh tư quên đi Đường Tâm Nhan, sẽ không thể ở bên cạnh cô ấy nữa đâu, cho nên tôi khuyên cô bảo Đường Tâm Nhan đừng mong chờ gì nữa, quên anh tư đi, tìm một người đàn ông tốt yêu cô ấy đi!”
Trì Chi Hành nói xong thẳng thừng rời đi.
Cố Nhiễm Nhiễm im lặng ngồi trên sô pha, mãi một lúc lâu sau mới có thể tỉnh táo lại sau khi nghe những lời Trì Chi Hành nói.
…
Thật kỳ lạ, sau khi gặp được Mặc Trì Úy và mối tình đầu ngày hôm qua, Đường Tâm Nhan lại không bị mất ngủ.
Từ khi anh mất tích, bị mọi người cho rằng đã chết, không lúc nào cô có thể ngủ ngon giấc.
Trở tờ mờ sáng cô đã tỉnh dậy.
Xuống giường, rửa mặt, nấu bữa sáng.
Mãi khuya hôm qua Cố Nhiễm Nhiễm mới trở về, có vẻ như mất ngủ cả đêm.
Không lâu sau khi Đường Tâm Nhan thức dậy, Cố Nhiễm Nhiễm cũng dậy.
Thấy Đường Tâm Nhan bận rộn trong nhà bếp, Cố Nhiễm Nhiễm quyết định nói sự thật cho cô biết.
“Tâm Nhan, đúng là Mặc Trì Úy không chết, anh ấy vẫn sống rất tốt, người hôm qua cô nhìn thấy chính là anh ta, đúng là anh ấy đang đang ở bên mối tình đầu, nhưng có chút hiểu lầm, không phải vì anh ấy không yêu cô nên mới không tìm cô và con, mà là vì anh ấy bị mất trí nhớ.”
Nghe được lời Cố Nhiễm Nhiễm nói, chiếc nồi trong tay Đường Tâm Nhan rơi xuống, cô kinh ngạc trợn to mắt, lắc đầu không thể tin nổi: “Tại sao lại như vậy…. Thật sự là như vậy sao…”