Tay còn lại nắm dây xích một con chó Caucasus, người nó rất nhiều lông, nhìn vừa ngây ngô lại vừa nguy hiểm.
Có thể là đánh hơi thấy mùi của Đường Tâm Nhan, Sơ Thất quay đầu về phía Đường Tâm Nhan sủa lên hai tiếng.
Hai huyệt thái dương của Đường Tâm Nhan bỗng giật lên.
Cô không kịp nhìn sang chỗ khác, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy của Mặc Trì Úy đã nhìn sang phía cô.
Người đàn ông cao 1m88, dáng người cao thẳng tắp, đây là dáng người kiểu mẫu, mặc đồ thì trông gầy mảnh mai mà cởi đồ thì có da có thịt, cúc áo trên không cài, lộ ra xương quai xanh, tất cả tạo nên một vẻ gợi cảm khó tả.
Tổng thể với những đường cong rõ nét, ngũ quan khôi ngô, tinh xảo, khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, mỗi cử chỉ, động tác đều thể hiện ra vẻ tao nhã và cao quý của một công tử nhà giàu.
Diệp Nhiễm bên cạnh Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy thì trong lòng ngầm tán thưởng.
Thật là một người đàn ông quá đỗi đẹp trai, quá đối hấp dẫn!
Cô vẫn nghĩ Phó Tư Thần có thể xem là soái ca bậc nhất của An Thành rồi, không ngờ người này tính ra vẫn cao hơn anh ta một bậc.
Khoảnh khắc hắn nhìn qua, giống như một vị thần hạ phàm, khiến người khác cảm thấy như giấc mơ không có thật.
Trước đây Diệp Nhiễm không tin vào chuyện tình yêu sét đánh, cô cho rằng đó là chuyện chỉ xảy ra trên phim ảnh hay trong truyện tiểu thuyết, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này, cô cảm thấy máu trong người mình như sôi sục lên, tim đập loạn nhịp như sắp nhảy khỏi cổ họng.
Hai tay Diệp Nhiễm đang buông bên người bỗng nắm nhẹ lại, cô cố gắng thở sâu, không muốn để ai nhận ra sự khác thường của cô ấy.
Ánh mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy nhìn đến Đường Tâm Nhan trong vài giây, rồi hắn lại kéo Sơ Thất đi vào trong khu vui chơi.
Sơ Thất vẫn cứ hướng về phía Đường Tâm Nhan mà sủa như muốn thoát khỏi dây xích của Mặc Trì Úy mà xông về phía Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy Sơ Thất như thế thì sợ đến mức trốn sau Diệp Nhiễm.
Sơ Thất sửa lên một tiếng đáng thương, không biết nó đáng yêu thế này, ngây ngô thế này mà người phụ nữ kia nhìn thấy nó lại sợ hãi?
……
Mặc Trì Úy dắt chó cùng với Lục Tử Thâm lên xe điện tiến ra sân đánh golf.
Lục Tử Thâm thấy Sơ Thất lên xe đi rồi mà vẫn còn hướng về phía sảnh lớn của khu vui chơi, hắn xoa xoa cái đầu đầy lông của nó, nở nụ cười nhuần nhã như gió xuân nói: “Xem ra Sơ Thất rất thích Phó phu nhân đó!”
Vừa dứt lời liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, Lục Tử Thâm nhìn đường nét thâm trầm, lạnh cứng trên khuôn mặt khôi ngô của Mặc Trì Úy thì liền hiểu ra, khẽ ho một tiếng, “Gì mà Phó phu nhân chứ, rất nhanh thôi sẽ trở thành Mặc phu nhân rồi.”
Mặc Trì Úy mím môi, “Sau này gọi chị dâu.”
Lục Tử Thâm nghe lời này của Mặc Trì Úy, suýt nữa thì sặc nước bọt, “Này, Tứ ca, anh thật sự động lòng rồi sao?” Hắn đã điều tra tư liệu và thông tin về Đường Tâm Nhan, không thể nào!
Đôi mắt đen láy cả Mặc Trì Úy híp lại nhìn về phía xa, cất giọng nói lãnh đạm như nước, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.”
Trách nhiệm?
Trách nhiệm gì cơ?
Lục Tử Thâm nhớ lại không lâu trước đây Tứ ca đã mất thân trinh trắng, chẳng lẽ, có lẽ nào, người phụ nữ lấy mất tấm thân trinh trắng của Tứ ca lại là Đường Tâm Nhan?
……
Ở đại sảnh khu vui chơi.
Mặt Diệp Nhiễm khẽ ửng hồng, cô quay sang Đường Tâm Nhan hãy còn đang có chút đăm chiêu và hỏi: “Tâm Nhan, cậu quen người đàn ông dắt con chó đó à?”
Đường Tâm Nhan bất giác ừ một tiếng, không để ý đến sự ái mộ bỗng tràn ngập trong ánh mắt của Diệp Nhiễm.
Cô đang nghĩ, bố chồng không đồng ý cô ly hôn với Phó Tư Thần, luật sư khắp An Thành cũng không ai dám nhận vụ ly hôn của cô, lẽ nào cô cứ phải cùng với Phó Tư Thần tiếp tục cuộc hôn nhân đã đi vào ngõ cụt này sao?
Không, cô không muốn!
Có lẽ, cô phải bàn bạc kỹ lưỡng với Mặc Trì Úy.