Khách quan mà nói do tướng mạo của Đường Tâm Nhan quá mức xinh đẹp vì thế vợ của Đạo diễn Hầu càng thích loại trong sáng yếu đuối như Đường Vũ Nhu hơn.
Ít nhất là sẽ không để cho đàn ông sinh ra cảm giác động tâm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hầu phu nhân vỗ vỗ bờ vai mảnh khảnh đang run rẩy của Đường Vũ Nhu, bà nhìn Đường Tâm Nhan bằng một ánh mắt bức người, “Cô có bằng chứng gì? Nếu cô thật sự đã vu oan Vũ Nhu thì cô không cần tham gia buổi thử vai hôm nay nữa.”
Đường Tâm Nhan âm thầm kinh hãi thủ đoạn của Đường Vũ Nhu, chỉ bằng dăm ba câu liền có thể khiến cho Hầu phu nhân tự động đứng về phe cô ta.
Nhưng mà vị Hầu phu nhân này cũng không tự tin chút nào, chẳng lẽ bà ấy thật sự sợ mình sẽ quyến rũ được Đạo diễn Hầu sao?
Trong giới giải trí quy tắc ngầm quả thật nhiều vô số kể, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẵn sàng đánh đổi thân thể để lấy lợi ích.
Ngay cả khi không đóng phim và không có chỗ đứng nữa, cô vẫn sẽ tuân thủ các nguyên tắc của mình.
Hơn nữa, cô đã theo học ngành thiết kế thời trang trong sáu tháng sau khi giải nghệ.
Ước mơ của cô là trở thành một nhà thiết kế thời trang hàng đầu trong tương lai.
Đường Tâm Nhan vuốt lại mái tóc dài, đôi môi đỏ nhếch lên lạnh lùng cười, “Đầu tiên, khi tôi ở phòng nghỉ, tôi không có hề nói chuyện với Đường Vũ Nhu. Sau khi tôi vào nhà vệ sinh, cô ta cũng đi theo sau rồi đột nhiên bước vào trước khi Hầu phu nhân tới.
Tôi muốn hỏi, nếu tôi thực sự muốn xé váy của cô ta, tại sao tôi lại chọn xé nó khi Hầu phu nhân đến? Hơn nữa, cũng không phải tôi kêu cô ta đến đây.
Nếu Hầu phu nhân có thời gian, bà có thể đến phòng giám sát để xem điều tôi nói có sai chỗ nào hay không.”
Không cho Đường Vũ Nhu có cơ hội giảo biện, Đường Tâm Nhan duỗi bàn tay phải trắng nõn ra, giơ ngón tay cái lên, rồi đưa đến trước mặt Hầu phu nhân, “Hầu phu nhân mời xem, tôi bị dính vết mực đen trên ngón tay cái lúc đánh dấu các điểm chính trong kịch bản. Nếu tôi xé váy của Đường Vũ Nhu chắc chắn sẽ để lại vết đen trên vải trắng. Nhưng bà thử nhìn váy cô ta xem, sạch sẽ, không bị bẩn chút nào.”
Nhìn Đường Tâm Nhan mồm miệng lanh lợi lời lẽ hùng hồn khiến mình không thể chen vào được, khuôn mặt Đường Vũ Nhu đỏ bừng lên, gấp gáp há miệng muốn nói chuyện, lại nghe được giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén của Đường Tâm Nhan, “Điều cuối cùng, Đường Vũ Nhu mặc một cái váy dài đến mắt cá chân, nếu như tôi thật sự muốn hại cô ta phải xấu hổ thì tôi chỉ cần trực tiếp xé phần ngực chứ không cần thiết phải xé từ dưới lên.
Muốn xé gấu váy thì tôi cần phải xoay người, như vậy tóc sẽ trở thành nhược điểm để Đường Vũ Nhu công kích, Hầu phu nhân, bà có thể nhìn xem, tóc tai của tôi có rối chút nào không?”
Hôm nay Đường Tâm Nhan tết bím tóc xương cá đặt ở vai bên trái, nếu như bị người ta đụng vào, tóc sẽ bung ra.
Trái tim Đường Vũ Nhu sắp thót lên đến cổ họng, cô ta khó tin nhìn Đường Tâm Nhan.
Bắt đầu từ khi nào mà Đường Tâm Nhan trở nên thông minh và lý lẽ như vậy chứ?
Trong trí nhớ của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan luôn là một cô gái bị khinh thường, cho dù có cướp đi vai diễn của cô, quảng cáo đại diện của cô, cô sẽ âm thầm chịu đựng!
Nhưng Đường Vũ Nhu không biết là, Đường Tâm Nhan trước kia không so đo với cô ta là bởi vì cô còn nghĩ đến tình cảm chị em nên không muốn trực tiếp vạch mặt nhau.
Bây giờ thì không phải vậy nữa, Đường Vũ Nhu đã chạm đến giới hạn của Đường Tâm Nhan, vì thế cô không cần thiết phải luôn tha thứ và chịu đựng cô ta nữa!