Trong ảnh, Đường Vũ Nhu ngồi trên đùi người đàn ông trẻ tuổi, hai người chơi đánh bạc ở sòng bài Las Vegas, trong đó có một tấm, có lẽ người đàn ông đã thắng tiền, Đường Vũ Nhu cười trong trẻo và hôn lên mặt anh ta, người đàn ông trực tiếp nhét thẻ đánh bài thắng được vào trong nội y của cô ta.
Xem xong những bức ảnh, khuôn mặt anh tuấn của Phó Tư Thần u ám mau chóng chảy thành nước.
Phóng viên chứng kiến hết cảnh hay này đến màn hay khác, mỗi người đều hăng như tiết gà kích thích.
Ánh đèn máy ảnh láo liên chớp tắt không ngừng, nếu không phải có bảo vệ ngăn lại không cho bọn họ tiến lên, phỏng chừng những tấm ảnh trong tay Phó Tư Thần đã sớm bị bọn cướp đi.
“Vũ Nhu tiểu thư, cô trước màn ảnh đi theo lộ tuyến ngọc nữ thanh thuần, nhưng từ sâu trong xương cốt lại ăn chơi phóng túng đến thế, cô đem chúng tôi lừa dối đến thảm hại!”
“Thiệt thòi cho chúng tôi còn suốt đêm viết bản thảo tẩy trắng cho cô, hừ, không nghĩ cô lại vô sỉ hèn hạ đến thế, không chỉ giành bạn trai với em gái mình mà ở ngoại quốc còn gianh luôn cả vị hôn phu của vị tiểu thư béo này, còn lừa cra tài sản của cô ấy, loại người như cô, thật sự nên xuống địa ngục!”
Đường Vũ Nhu khóc lóc liên tục lắc đầu, đôi môi không chút huyết sắc run rẩy không ngừng: “Không phải như vậy, mọi người đều bị người phụ nữ này lừa rồi, vị hôn phu của cô ta căn bản không thích cô ta, là cô ta sống chết dây dưa làm phiền người ta không tha, tài sản cũng là do cô ta tự mình ký tên đồng ý chuyển nhượng cho vị hôn phu của cô ta…”
Đường Vũ Nhu khóc không ra hơi, nếu đổi lại ngày trước mọi người nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô ta nhất định sẽ nảy sinh tấm lòng thương cảm, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt nói tiếp một câu đã hoàn toàn đánh ngã cô ta xuống địa ngục: “Cô tại sao lại biết rõ chuyện giữa bọn họ đến vậy? Tôi nghĩ, không có người phụ nữ nào nguyện ý đem toàn bộ tài sản chấp tay dâng tặng cho tra nam cùng tiểu tam cả!”
Đường Vũ Nhu cất cao giọng và xúc động quát lên: “Đường Tâm Nhan, cô câm miệng cho tôi!”
Trầm mặc hồi lâu Phó Tư Thần lên tiếng cắt ngang lời Đường Vũ Nhu: “Người nên câm miệng chính là cô!”
Đường Vũ Nhu trừng to đôi đồng tử, cô gắt gao giữ chặt cánh tay Phó Tư Thần, đôi mắt mịt mờ dày hơi nước đầy hoảng sợ cùng bối rối: “Tư Thần, anh đừng tin những lời bọn họ nói, người phụ nữ này khẳng định là do gã đàn ông có quan hệ bất chính bên ngoài của Đường Tâm Nhan tìm đến để đối phó với em…”
“Đường Tâm Nhan, Hà Quỳ bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ đánh cho xuất huyết não, anh ta được đưa đi cấp cứu bất quá không cứu được, sắp chết rồi, nhưng anh ta một lòng vẫn nhớ đến cô, nếu như cô còn lương tâm, thì hãy cùng tôi trở về nước, gặp mặt anh ta lần cuối!” Người phụ nữ béo nói.
Đường Vũ Nhu không hề nhìn lấy người phụ nữ béo lấy một lần, tựa hồ chẳng hề nghe thấy những lời cô ta nói, trong mắt cô chỉ có vẻ mặt lạnh băng của Phó Tư Thần, cô sợ anh ta bỏ cô mà đi: “Tư Thần, trong lòng em chỉ có một mình anh, em không hề làm qua những việc có lỗi với anh, em có còn trong sạch hay không, không phải anh là người biết rõ nhất sao?”
“Ha” Người phụ nữ béo cười một tiếng: “Đường Tâm Nhan, cô rốt cuộc đã đến bệnh viện phẫu thuật vá màng trinh bao nhiêu lần thế?”
Câu nói cuối cùng của người phụ nữ béo như cọng rơm cuối cùng lấn át đi hết những cảm tình Phó Tư Thần đối với Đường Vũ Nhu, anh ta dùng lực hất tay cô ra, lùi mình về sau hai bước.
Đường Vũ Nhu muốn níu giữ lấy anh ta lần nữa, lại bị anh ta ghét bỏ tránh đi, dáng vẻ âm trầm, chịu đả kích quá độ, một lúc sau, mới tràn đầy kinh thường, cười lạnh một tiếng “Đường Vũ Nhu, tôi bị cô lừa gạt thật thảm!” Nói xong, vội bước nhanh rời đi.
Đường Vũ Nhu hoảng sợ rơi lệ, lại lần nữa trào dâng, cô muốn đuổi theo Phó Tư Thần rời đi, nhưng lại bị phóng viên cùng người phụ nữ béo ngăn lại.
Nhìn những bóng người vây công, cô ta xoay đầu, liếc nhìn Đường Tâm Nhan.
Đáy lòng, lan tràn nồng đậm một cỗ hận ý cùng không cam lòng!