“Anh chỉ là đưa em về nhà, anh ta không hỏi phải trái đúng sai mà đã ra sức đánh anh, nếu không phải là có chút công phu phòng thân, e rằng tối hôm qua đã bị anh ta đánh chết rồi!”
“Anh hoài nghi trước kia anh ta chính là xã hội đen, anh ta kết hôn với em, sợ rằng mục đính không đơn thuần, em vẫn nên nhanh chóng ly hôn với anh ta đi!”
“Tâm Nhan, anh cũng chỉ là muốn tốt cho em, mặc dù em không ở bên anh nữa, thì anh cũng không muốn em ở cạnh một tên ác quỷ.”
Nghe thấy hai từ ác quỷ, cơ thể Đường Tâm Nhan hung hăng run lên.
Biết được chân tướng nhà cô phá sản ngày đó, mẹ cũng nói Mặc Trì Úy là tên ác quỷ.
Rõ ràng bên ngoài là một người tuấn tú lạnh lùng cao ngạo, nhưng trong xương lại tanh máu tàn bạo.
Thế nhưng cô lại không nghĩ ra, đến tột cùng là anh muốn trả thù cô cái gì?
Nhà cô phá sản rồi, anh còn có thể lấy được gì từ cô nữa?
Nếu như là muốn cô yêu anh, sau đó lại hung hăng vứt bỏ, mấy hôm nay, anh hoàn toàn không hề quấy rầy nữa.
Nhưng từ biểu hiện của anh, hình như anh cũng không muốn vứt bỏ cô…..
Tối hôm qua sau khi anh nói sẽ không quấy rầy nữa, còn uống rượu cả một đêm, khiến cho xuất huyết dạ dày.
Hoàn toàn không coi thân thể mình ra gì.
Anh rốt cuộc là đang trả thù cô, hay là đang ngược đãi chính mình?
“Tâm Nhan?” Phó Tư Thần thấy vẻ mặt Đường Tâm Nhan hoảng hốt, chau mày: “Em có nghe thấy anh nói gì không?”
Hàng lông mi dài cong vút của Đường Tâm Nhan khẽ chớp hai cái: “Nếu như tối qua thật sự là anh ấy động tay trước, cũng là nguyên nhân từ em, em không nên lợi dụng anh, em ở đây, nói lời xin lỗi với anh.”
Phó Tư Thần thấy anh nói nửa ngày, một chữ cô cũng không nghe vào tai, còn muốn xin lỗi thay Mặc Trì Úy, trong lòng anh ta đau đớn như bị dao cắt: “Tâm Nhan, có phải em bị anh ta bỏ thuốc rồi không? Anh ta đều đã hại gia đình em phá sản, bố em xảy ra tai nạn giao thông, sao em vẫn có thể đứng về phía anh ta?”
Đường Tâm Nhan nhìn tâm tình Phó Tư Thần còn kích động hơn cả cô, mím mím môi nói: “Em không có đứng về phía anh ấy, chuyện hôm qua đích xác là lỗi của em, không cần biết em với anh ấy ồn ào thành thế nào, thì dưới tình huống còn chưa ly hôn, anh tặng hoa hồng cho em, còn đưa em về nhà, anh ấy nhìn thấy thì đương nhiên sẽ tức giận.”
Sắc mặt Phó Tư Thần tái xanh, cổ họng ghẹn lại một lúc lâu, mới khàn giọng nặn ra một câu: “Lẽ nào em định cứ kéo dài chuyện ly hôn mãi sao…”
Đường Tâm Nhan cắt đứt lời của Phó Tư Thần, tiếng nói thanh thanh đạm đạm vang lên: “Em có thai rồi.”
Phó Tư Thần trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Đường Tâm Nhan, miệng mở ra rồi lại khép, khép rồi lại mở, nửa ngày đều không tìm được giọng nói của chính mình.
“Đêm mà anh trù tính đưa em đến khách sạn Hoàn Hải, người ngủ với em chính là Mặc Trì Úy.”
Nếu như nói nghe thấy cô mang thai đã khiến anh ta chấn kinh, thì khi nghe được câu sau của cô, đối với anh ta mà nói, quả thực giống như sấm sét giữa trời quang.
Đường Tâm Nhan nhìn biểu tình như hóa đá của Phó Tư Thần, cô kéo kéo khóe môi, nhẹ nhàng cười mềm mại, trong tròng mắt trong suố hàm chứa tia trào phúng nhàn nhạt: “Cái gì gọi là nguyên nhân kết quả, Phó Tư Thần, em nghĩ anh bây giờ là người được lĩnh hội nhất.”
Từ trên ghế đứng lên, Đường Tâm Nhan không nhìn anh ta thêm lần nào nữa, trong trẻo lạnh lùng rời đi.
Hai mắt Phó Tư Thần đỏ ngầu nhìn bóng lưng của cô, cổ họng như bị một bàn tay đen vô hình bóp chặt lấy, siết đến anh ta không tài nào thở nổi.
…
Khi Đường Vũ Nhu từ thang máy đi ra thì vừa lúc Đường Tâm Nhan bước vào thang máy bên cạnh.
Nhìn thấy bóng dánh của Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu muốn chất vấn cô, nhưng thang máy đã khép lại rồi.
Cô ta gọi điện thoại cô không nghe máy, thế mà lại lén chạy tới đây gặp Phó Tư Thần, là muốn nối lại tình xưa với anh ta sao?
Đường Vũ Nhu cắn cắn môi, sắc mặt dữ tợn chửi một tiếng tiện nhân.