Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tâm Nhan sốt ruột muốn chết nhưng lại không biết nên đi đâu tìm mẹ, sau khi ở nhà đợi gần nửa tiếng đồng hồ, cô thật sự không ngồi yên nổi nữa.

“Tâm Nhan, cậu muốn đi đâu?” Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn canh giữ bên người Đường Tâm Nhan đột nhiên thấy cô cứ như phát điên mà xông ra khỏi nhà thì không khỏi vội vàng gọi lại.

“Tớ muốn đi tìm mẹ, Nhiễm Nhiễm, cậu giúp tớ trông chừng thằng nhỏ nhé.” Nói xong câu này Đường Tâm Nhan liền lập tức chạy ra khỏi nhà, xông về phía thang máy.

Cố Nhiễm Nhiễm vốn định đuổi theo nhưng Tiểu Duệ đột nhiên lại khóc lớn lên, hết cách cô ấy chỉ có thể ôm cậu bé vào lòng, đợi sau khi cô ấy dỗ cho cậu nín được thì Đường Tâm Nhan đã rời khỏi nhà trọ rồi.

Trời đất, làm sao bây giờ? Còn chưa tìm được bác gái, nếu Tâm Nhan lại gặp phải nguy hiểm gì thì phải làm sao mới tốt đây?

Cố Nhiễm Nhiễm ôm đứa nhỏ đi qua đi lại, sau khi do dự một hồi cô ấy quyết định gọi điện thoại cho Trì Chi Hành.

Trì Chi Hành đang ở cùng Mặc Trì Uý luyện tập hồi phục chức năng thì nhìn thấy số điện thoại của Cố Nhiễm Nhiễm hiện lên, cậu ta không khỏi có hơi bất ngờ.

“Đi nghe điện thoại đi, chỗ tôi có người huấn luyện điều trị rồi, không sao đâu.” Biết Trì Chi Hành đang lo cho mình nên Mặc Trì Uý liền cười nói.

Có được một tình yêu không phải là chuyện dễ dàng, vậy nên Mặc Trì Uý không mong vì chuyện của mình mà khiến tình cảm giữa Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm xảy ra trắc trở.

“Được, em sẽ quay lại ngay.”

Trì Chi Hành cầm điện thoại đi ra khỏi phòng luyện tập.

“Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì vậy?” Chất giọng trầm thấp của Trì Chi Hành vang lên bên tai Cố Nhiễm Nhiễm khiến cô ấy thở phào một hơi.

“Xảy ra chuyện rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm đem chuyện Liễu Nguyệt mất tích và Đường Tâm Nhan đã chạy ra ngoài nói cho Trì Chi Hành: “Em nên làm gì đây? Bây giờ em đang ở nhà trọ của Tâm Nhan, Tiểu Duệ vẫn luôn khóc không ngừng.”

Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột, cô ấy vốn luôn không biết phải làm sao để dỗ trẻ con bây giờ gặp phải cảnh tượng trẻ con khóc thì lại càng tay chân luống cuống hơn.

“Em ở đó đợi anh, anh lập tức qua ngay.”

Sau khi ổn định cảm xúc của Cố Nhiễm Nhiễm xong thì Trì Chi Hành liền mang vẻ mặt trầm trọng quay về phòng luyện tập.

“Sao thế?” Thấy vẻ mặt ngưng trọng của cậu ta, Mặc Trì Uý có hơi bất ngờ.

Hít sâu một hơi, Trì Chi Hành mới từ từ mở miệng.

“Anh tư, trong nhà người phụ nữ của anh… xảy ra chuyện rồi.” Trì Chi Hành nói hết chuyện Cố Nhiễm Nhiễm kể cho mình, đơn giản báo lại với Mặc Trì Uý.

Trong lòng Mặc Trì Uý chợt thấy bất an.

“Mau… mau đỡ tôi ngồi lên xe lăn, Chi Hành, cậu lập tức lái xe đưa tôi đến nhà trọ của Tâm Nhan, hơn nữa lập tức gọi điện thoại cho Tử Thâm, bảo cậu ta kiểm tra hết tất cả camera ghi hình xung quanh nhà trọ Tâm Nhan.”

Mặc Trì Uý vội vàng phân phó.

“Anh tư, em và Tử Thâm đi tìm, anh không cần đi đâu, chân anh gần đây vừa mới tốt lên được một chút, vẫn là đừng…”

Trì Chi Hành còn chưa nói xong thì đã bị Mặc Trì Uý phất tay cắt đứt.

“Cậu tưởng tôi ở lại trong nhà thì có thể an lòng được sao? Hơn nữa đừng quên Tiểu Duệ vẫn còn ở nhà, tôi là bố nó.”

Mặc Trì Uý sốt ruột hét lên, trong lúc sốt sắng anh không cần tới sự giúp đỡ của Trì Chi Hành và thầy điều trị mà trực tiếp dùng hai tay chống lên tay vịn xe lăn.

“Cẩn thận.” Sợ Mặc Trì Uý sẽ ngã xuống, Trì Chi Hành liền vội vàng bước lên trước đỡ anh ngồi lại vào xe lăn.

“Được, em đẩy anh xuống lầu.” Trì Chi Hành không dám để Mặc Trì Uý ở lại một mình, nếu không cậu ta thật sự sợ anh tư sẽ làm ra chuyện càng điên cuồng hơn.

“Mau lên, đừng làm lỡ thời gian.”

Mặc Trì Uý sốt ruột nói.

“Được, chúng ta lập tức đến nhà Tâm Nhan.” Trì Chi Hành đẩy Mặc Trì Uý xuống lầu, cẩn thận từng chút đỡ anh lên xe sau đó mới đem xe lăn bỏ ra sau cốp xe, tăng tốc lái xe về hướng nhà Đường Tâm Nhan.

Cả đường đi Mặc Trì Uý luôn không ngừng thúc giục Trì Chi Hành lái nhanh lên, Trì Chi Hành dẫm mạnh lên chân ga, cậu ta cảm thấy mình thật may mắn khi có thể an toàn lái xe đến dưới lầu nhà Đường Tâm Nhan.

“Cậu lên lầu ôm thằng bé vào trong xe, tôi không muốn để cho người phụ nữ của cậu biết được tình hình hiện tại của tôi.” Ngay lúc Trì Chi Hành định đỡ Mặc Trì Uý xuống xe thì anh đột nhiên mở miệng nói.

“Được, anh đợi em, em lập tức quay lại ngay.”

Trì Chi Hành mau chóng lên lầu, Cố Nhiễm Nhiễm đã dỗ cậu bé tới mức tay chân luống cuống, khi nhìn thấy Trì Chi Hành mà cứ như nhìn thấy cứu tinh.

“Tâm Nhan vẫn chưa quay lại sao?” Quét mắt một vòng không hề thấy Đường Tâm Nhan, trong lòng Trì Chi Hành không khỏi nổi lên dự cảm không lành.

Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu.

“Cô ấy vẫn chưa quay lại, em gọi điện thoại cũng không nghe.” Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy lo lắng nói, đứa nhỏ trong lòng dường như biết mẹ không ở đây nên lại lần nữa khóc lớn lên.

Trì Chi Hành vội vàng nhận lấy cậu bé.

“Chi Hành, anh muốn đưa thằng bé đi đâu?” Thấy Trì Chi Hành ôm lấy đứa nhỏ liền đi ra phía ngoài cửa thì Cố Nhiễm Nhiễm liền vội vàng hỏi.

“Anh tư ở bên dưới, Nhiễm Nhiễm, lấy thêm một chiếc chăn mỏng, anh sợ Tiểu Duệ sẽ bị lạnh.”

Cố Nhiễm Nhiễm lập tức đi lấy một tấm thảm mỏng đắp lên người cậu bé, có lẽ biết rằng sắp đi gặp bố nên cậu bé đột nhiên không khóc nữa.

Mặc Trì Uý vẫn luôn ở trong xe sốt ruột chờ đợi, lúc nhìn thấy Trì Chi Hành ôm con trai bước ra khỏi nhà trọ thì trong lòng anh liền tràn đầy kích động.

Thật mong biết bao mình có thể xông tới trước mặt con, ôm chặt cục cưng vào lòng, nhưng một động tác đơn giản như vậy anh cũng không làm được.

Mặc Trì Uý dùng sức nện lên đùi phải của mình, Mặc Trì Uý, lúc này mày chính là một tên phế vật, một tên phế vật ngay cả con trai và người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được.

“Anh tư…”

Trì Chi Hành mở cửa xe ra, trực tiếp đem cậu bé đặt vào lòng Mặc Trì Uý.

Đã một thời gian dài không được ôm con trai như vậy, anh lập tức ôm chặt cậu bé vào lòng, tuy đã lâu không gặp nhưng đứa bé khi nhìn thấy anh thì lại lập tức toét miệng cười lên.

“Quả nhiên là máu mủ, cha con liền tâm, không có ai có thể thay đổi được.” Trì Chi Hành nói.

“Em không muốn lên xe.” Trì Chi Hành mở cửa muốn để Cố Nhiễm Nhiễm lên xe nhưng cô ấy lại cực kỳ không tình nguyện, nhất là trong ánh mắt nhìn Mặc Trì Uý càng là tràn đầy phẫn nộ.

“Tử Thâm sẽ mang khung cảnh camera giám sát ở xung quanh đây truyền đến máy tính trên xe, như vậy chúng ta có thể biết được bác gái đã bị ai đưa đi.”

Biết người phụ nữ của mình có hiểu lầm rất lớn đối với anh tư, nên Trì Chi Hành cũng chỉ có thể mở miệng nói.

“Thật sao? Anh đừng có mà lừa em, dù sao anh biết rồi đấy, em không thích ngồi chung một xe với người em ghét, nếu anh lừa em thì em nhất định sẽ không tha cho anh.”

Nói xong câu này Cố Nhiễm Nhiễm mới ngồi vào trong xe Mặc Trì Uý.

“Anh tư, anh đừng để ý nhé.”

Trì Chi Hành thấy khó xửa nhìn Mặc Trì Uý lúc này đang dịu dàng dỗ dành con trai, sợ rằng bởi vì người phụ nữ của mình mà khiến anh tư tức giận.

“Không sao, tôi hiểu mà.” Mặc Trì Uý nhẹ giọng nói, được anh dỗ dành, Duệ Nhân dần dần ngủ thiếp đi trong lòng anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK