Những nụ hôn như vũ bão tới tấp khiến Đường Tâm Nhan hít thở không thông, từng cơn nghẹn ngào trào ra trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Trong một khoảnh khắc, Đường Tâm Nhan thực sự nghĩ rằng mình sẽ hoàn toàn ngạt thở trong nụ hôn nóng bỏng này, nhưng may mắn thay, trước khi cô sắp ngất đi, Mặc Trì Úy đã kết thúc nụ hôn nóng bỏng đó.
Đường Tâm Nhan bị anh hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, cô nép vào vòng tay của Mặc Trì Úy, như một con mèo hài lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhuốm màu đỏ thẫm sau một trận nồng nhiệt.
“Trì Úy…” Tiếng gõ cửa kính xe đột nhiên vang lên bên tai khiến Đường Tâm Nhan lập tức lấy lại tỉnh táo, nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, cô xấu hổ, rời khỏi vòng tay anh rồi ngồi thẳng dậy.
Mặc Trì Úy hạ cửa kính xe xuống.
“Trì Úy, sao anh đi mà không nói với em một tiếng? Em là bạn gái dự tiệc cùng anh mà.”
Đôi gò má xinh đẹp của Lý Phi Phi xuất hiện trước mặt Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.
“Cô Lý, tôi xin lỗi, tôi phải về với người phụ nữ của mình trước. Tôi đã sắp xếp tài xế đưa cô về rồi. Anh ta sẽ tới ngay thôi.” Mặc Trì Úy nhẹ giọng nói.
“Anh… anh muốn về nhà với người phụ nữ này ư? Cô ấy… không phải là vợ cũ của anh sao? Anh đưa vợ cũ của mình đi như thế này, rất mất mặt.”
Lý Phi Phi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, kiều diễm của Đường Tâm Nhan, cùng với đôi môi sưng đỏ, rõ ràng là vừa bị hôn kia, trong lòng cô ta vô cùng ghen tị.
“Người đàn ông vừa rồi chạm vào cổ tay người phụ nữ của tôi bây giờ đã thương tích đầy mặt, cái tay gã ta chạm vào cô ấy cũng bị tôi bẻ gãy rồi. Cô cũng muốn nếm thử mùi vị khi sỉ nhục người phụ nữ của tôi sao?” Mặc Trì Úy nhướng mày kiếm, đôi môi mỏng chậm rãi hé mở.
Giọng nói của anh không lớn lắm, nhưng lại lạnh lùng, giống như giọng nói vọng ra từ mặt hồ lạnh lẽo, khiến Lý Phi Phi cảm thấy rùng mình, rét run.
“Lái xe đi.”
Mặc Trì Úy trực tiếp kéo cửa xe lên, ra lệnh cho tài xế phía trước.
“Trì Úy…” Mặc dù Lý Phi Phi không ngừng gọi tên anh, nhưng cô ta vẫn phải trơ mắt nhìn xe của Mặc Trì Úy phóng đi ngay trước mặt.
Mặc dù tức giận, nhưng không có cách nào khác.
Nhìn thấy Lý Phi Phi tức đến giậm chân bình bịch, Đường Tâm Nhan đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, đôi mắt phượng sáng như sao trên bầu trời đêm rơi trên người Mặc Trì Úy.
Người đàn ông này thực sự có sức hấp dẫn vô cùng lớn, khiến bao nhiêu người phụ nữ không đợi được muốn nhảy lên giường của anh?
“Cô gái kia, em còn nhìn anh như vậy nữa là anh không nhịn được sẽ trực tiếp ăn tươi nuốt sống em ngay trên xe này đấy.”
Giọng nói đầy ám muội xen lẫn hơi thở nóng bỏng của Mặc Trì Úy phun vào tai Đường Tâm Nhan.
“Anh… đồ biến thái.” Nghe được lời nói rõ ràng không chút nao núng như vậy, Đường Tâm Nhan vội vàng che mặt xấu hổ.
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, trong mắt Mặc Trì Úy tràn đầy vẻ cưng chiều.
Sau khi hít sâu một hơi, Đường Tâm Nhan nghiêm túc nhìn Mặc Trì Úy.
“Em… em nhận ra rằng dường như trước đây mình đã làm một vài chuyện, em cũng nhận ra rằng vị trí của anh trong lòng em quan trọng hơn nhiều so với những gì em nghĩ, vì vậy… vì vậy khi em biết rằng hôm nay anh sẽ đưa người phụ nữ khác đến thăm gia bữa tiệc này, em liền chạy đến luôn.”
Đường Tâm Nhan nói có chút vấp váp, trúc trắc.
Cô còn chưa kịp nói xong, Mặc Trì Úy đã ôm cô vào lòng.
“Em không cần nói nữa, chỉ cần trong lòng em có anh, bằng lòng cho anh cơ hội được yêu em lần nữa, vậy là đủ rồi.”
Giọng nói êm dịu như rượu vang đỏ của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Em…” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi: “Em bằng lòng cho anh, cũng là cho bản thân em một cơ hội để mình yêu lại lần nữa.”
Dù ngại ngùng nhưng Đường Tâm Nhan vẫn bày tỏ những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng.
“Chúng ta tái hôn nhé, được không em?”
Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan một cách nghiêm túc, phải sống như hoà thượng suốt một thời gian dài khiến trái tim của anh đã trở nên trống rỗng.
Tái hôn? Mặc dù đã xác định tâm tư của mình, dự định cho nhau cơ hội yêu lại, nhưng Đường Tâm Nhan thật sự chưa nghĩ tới chuyện tái hôn.
Nhìn thấy vẻ do dự của cô, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút thất vọng, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn nở một nụ cười.
Nếu không tái hôn thì có làm sao chứ? Chỉ cần cô cho anh một cơ hội để yêu cô lần nữa, anh tin rằng một ngày nào đó, người phụ nữ nhỏ bé này sẽ tha thứ cho anh thôi.
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, chuyện này chúng ta có thể nói sau.” Không muốn Đường Tâm Nhan xấu hổ, Mặc Trì Úy ân cần nói.
Khi hai người trở về biệt thự cũng đã sắp mười giờ tối, trở về phòng tẩy trang xong lại ngâm mình trong bồn nước nóng, Đường Tâm Nhân mới hài lòng dựa lưng vào đầu giường.
Tái hôn? Thực sự có thể sao?
Bên tai của Đường Tâm Nhan không ngừng văng vẳng những lời Mặc Trì Úy đã nói với cô lúc trong xe.
“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng khiến Đường Tâm Nhan thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, muộn như vậy rồi, chắc chắn là anh, anh định ngủ lại phòng này sao?
Nhìn vị trí bên cạnh, cô cảm thấy trong lòng căng thẳng, hoảng loạn không thể giải thích được.
“Tâm Nhan, em ngủ chưa?” Giọng nói say mê như rượu ủ ngàn năm của Mặc Trì Úy từ ngoài cửa truyền đến bên tai Đường Tâm Nhan.
“Em… em chưa ngủ.” Đường Tâm Nhan nhảy ra khỏi giường, chạy về phía cửa, mở cửa phòng ra.
Một mùi hương thơm phức lập tức lạc vào cánh mũi cô.
“Thơm quá.”
Thấy Mặc Trì Úy bưng một khay có mì Ý và súp ngô mà cô thích uống trên đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lập tức lộ ra vẻ thèm thuồng.
Mặc Trì Úy bước vào phòng và đặt khay lên bàn.
“Mau ăn đi, của em hết, anh vừa mới nấu xong đó.” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lại vang lên.
Đường Tâm Nhan cả buổi không ăn được mấy nhanh chóng cầm nĩa lên và bắt đầu một cuộc càn quét điên cuồng.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ sau, một đĩa mỳ Ý lớn và một bát súp ngô đã được cô giải quyết hết.
“Em… hình như em ăn hơi nhiều.”
Nhìn thấy cái đĩa trống rỗng, vẻ mặt của Đường Tâm Nhan có chút mất tự nhiên, dù sao thì một người phụ nữ ăn nhiều như vậy, ở trong mắt đàn ông, cũng coi như là một chuyện đáng sợ.
“Em ăn nhiều hơn nữa cũng được, như vậy trên người mới có thịt, đến lúc ôm vào, sờ vào mới cảm giác tốt hơn.” Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan đã ăn uống no say vào lòng, từng câu từng chữ đầy ám muội vang lên bên tai cô.
“Không cho anh nói bậy.” Những lời nói rõ ràng như vậy chắc chắn là một cám dỗ chết người đối với người vốn nhút nhát, hay xấu hổ như Đường Tâm Nhan.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Nghe thấy mấy từ nghỉ ngơi sớm phun ra từ miệng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cảm thấy căng thẳng đến nỗi gần như ngất đi.
“Em yên tâm, anh sẽ không ở lại phòng này nếu em không bằng lòng.”
Sự lo lắng và hoảng loạn của Đường Tâm Nhan khiến Mặc Trì Úy thấy vô cùng bất lực, anh đứng dậy, trực tiếp hôn lên trán cô.
“Ngủ sớm đi nhé.” Nói xong đi thẳng bước ra khỏi cửa, vừa ra đến cửa, giọng nói nhẹ nhàng của Đường Tâm Nhan liền vang lên bên tai.
“Anh… anh có thể ở lại.”