Khẽ thở dài, Đường Tâm Nhan bước đến chỗ Mặc Trì Úy.
“Anh ấy chỉ là đồng nghiệp quay phim cùng với em thôi mà. Quay phim chính là như vậy, lẽ nào không phải sao?” Đường Tâm Nhan dịu dàng nói, lo lắng của cô cũng giống như Trì Chi Hành, dù sao thì anh luôn độc đoán như một đế vương, ngay cả khi anh muốn làm điều gì đó với Phượng Cừ thì cũng không phải là một điều khó khăn.
“Em lo lắng cho anh ta sao? Sợ rằng anh sẽ ra tay với anh ta à?” Đường Tâm Nhan vẫn luôn như có như không mà đứng cản giữa anh và Phượng Cừ, điều này làm cho lông mày kiếm của Mặc Trì Úy cau lại.
Lo lắng cho Phượng Cừ? Người đàn ông này vì ghen tuông mà mất hết lý trí rồi nói ra những lời vô cớ như vậy?
“Anh đang nói nhảm gì vậy? Phượng Cừ chỉ là đồng nghiệp, còn anh là chồng của em. Tối hôm qua không phải chúng ta đã nói nên tin tưởng lẫn nhau sao? Tại sao chỉ sau một đêm mà anh lại quên mất luôn rồi?”
Đường Tâm Nhan khẽ cau mày, cô rất không hài lòng với biểu hiện hôm nay của Mặc Trì Úy.
Bản thân cô là một diễn viên, cô cũng đã tránh hết mức có thể những cảnh hôn và những cảnh ân ái rồi, không phải sao?
Mặc Trì Úy hít một hơi thật sâu để bản thân từ từ bình tĩnh lại.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve má Đường Tâm Nhan.
“Đương nhiên là anh tin em, nhưng anh không tin người đàn ông này, vậy nên em phải làm gì đó để anh yên tâm, có được không?” Mặc Trì Úy hơi cúi người xuống, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Em phải làm gì mới khiến anh yên tâm?” Đường Tâm Nhan bối rối, mơ hồ, tất nhiên, cô hy vọng người đàn ông của mình sẽ không có bất cứ nghi ngờ gì về bản thân cô, và sẽ không còn chán ghét cảnh quay ôm ấp như thế này nữa, nhưng… nhưng suy đi nghĩ lại, Đường Tâm Nhan thật sự không nghĩ ra được điều gì mới có thể khiến anh vui vẻ.
“Vợ à, em cần phải suy nghĩ lâu như vậy á?” Đường Tâm Nhan chạm phải ánh mắt nóng rực của Mặc Trì Úy, cô vô thức nhìn xung quanh.
Trời đất ạ, bao nhiêu diễn viên, bao nhiêu người trong đoàn làm phim còn đang ở đây, có thực sự có thể sao?
“Vợ à, em còn muốn anh đợi bao lâu nữa đây? Theo như anh biết thì mọi người trong đoàn đã sẵn sàng cho cảnh quay tiếp theo, chỉ còn thiếu mỗi em thôi đấy.”
Giọng nói tà ác của Mặc Trì Úy lại vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Em…” Đường Tâm Nhan vẻ mặt ngại ngùng hít sâu một hơi, sau đó kiễng chân lên, nhẹ nhàng áp đôi môi đỏ mọng lên đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy.
“Bây giờ anh đã hài lòng chưa?” Sau một cái hôn nhẹ, khuôn mặt Đường Tâm Nhan đỏ bừng nhìn Mặc Trì Úy hỏi. Hôn ở chốn công cộng đông người thế này đã làm khó cô lắm rồi đấy.
“Như thế này thì làm sao mà thỏa mãn anh được? Vợ à, vẫn nên để anh dạy em nhé.”
Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan, bất giác hôn lên khuôn miệng anh đào của cô.
Cái hôn nhẹ ban đầu dần dần biến thành một nụ hôn nóng bỏng, Mặc Trì Úy mạnh mẽ cạy mở đôi môi đỏ mọng đang khép lại của Đường Tâm Nhan, tham lam tìm chiếc lưỡi đinh hương hồng phấn của cô, quấn quýt, hơi thở nóng bỏng dây dưa, thiêu đốt không gian giữa hai người.
Lúc đầu Đường Tân Nham còn có suy nghĩ muốn đẩy Mặc Trì Úy ra, nhưng bàn tay to như gông kìm kẹp chặt lấy eo cô làm sao có thể cho cô cơ hội đó?
Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng, Phượng Cừ đứng bên cạnh hai người ánh mắt càng ngày càng lạnh, không ngờ Mặc Trì Úy lại dùng cách này để tuyên bố chủ quyền trước mặt nhiều người như vậy.
Trong thâm tâm anh biết rằng đây là khiêu khích lớn nhất mà Mặc Trì Úy đã dành cho anh ất.
Một lúc lâu sau, Mặc Trì Úy mới kết thúc nụ hôn cháy bỏng, anh nhìn Đường Tâm Nhan bị anh hôn tới nỗi đôi mắt mê ly, gò má ửng hồng, trên khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy mới nở một nụ cười mãn nguyện.
Nụ cười đó giống như một thợ săn gài bẫy, còn Đường Tâm Nhan trong vòng tay anh chính là con mồi ngon nhất trong đời anh.
“Em này, hoàn hồn được chưa?” Mặc Trì Úy hơi cúi người xuống, đôi môi mỏng gợi cảm áp vào lỗ tai của Đường Tân Yên từ từ mở ra.
Khi cô nghe thấy giọng nói êm dịu, ngọt ngào và say mê như rượu vang đỏ, Đường Tâm Nhan mới bước ra khỏi thế giới của mình.
Nghĩ đến nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức nổi lên hai vầng mây đỏ thẹn thùng, nếu có thể, cô rất muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống ngay tức khắc.
“Tiếp tục quay đi, anh sẽ đợi em trên xe.”
Sau khi được thưởng thức đôi môi đỏ mọng, kiều diễm của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy mới quay người rời đi.
Mặc dù Mặc Trì Úy đã rời đi, nhưng… trên môi cô vẫn còn cảm giác châm chích khiến Đường Tâm Nhan nhớ lại nụ hôn vừa rồi đã nóng bỏng như thế nào.
“Tâm Nhan, cậu có thể ngừng hồi tưởng về nụ hôn vừa rồi không? Mặc dù tất cả chúng tớ đều biết kỹ năng hôn của Tổng giám đốc Mặc rất tốt, nhưng cậu cũng đâu cần phải mãi chìm đắm trong thế giới đó chứ?”
Cố Nhiễm Nhiễm bước đến chỗ Đường Tâm Nhan và nói đùa.
“Nhiễm Nhiễm thúi này.”
Bị chị em tốt của mình trêu chọc, Đường Tâm Nhan giơ nắm tay nhỏ nhắn màu hồng lên, nhẹ nhàng đánh vào vai cô ấy.
“Người đàn ông của cậu thực sự quá bá đạo rồi, nụ hôn kiểu này là để tuyên bố rằng cậu là của riêng anh ấy, có thể ngăn chặn suy nghĩ của những người có ý với cậu bởi vì họ sẽ chẳng thể thành công.”
Lời của Cố Nhiễm Nhiễm có ý phiếm chỉ rõ ràng, ánh mắt của cô ấy lơ đãng rơi trên người của Phượng Cừ, rồi lại quay về trên người của Đường Tâm Nhan.
“Anh ấy… thật quá đáng.” Tuy là lời khiển trách, nhưng trong ngữ khí lại toát lên sự ngọt ngào, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, càng nhắc Đường Tân Nham nhớ bản thân cô chỉ thuộc về Mặc Trì Úy.
“Đi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Không chào hỏi Phượng Cừ câu nào, Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp dắt Đường Tâm Nhan đi về phía xe.
“Phượng Cừ, anh định đi đâu vậy?” Nhìn thấy Phượng Cừ tức giận đùng đùng rời đi, người quản lý đứng bên cạnh anh ta bị dọa cho giật mình.
Phượng Cừ hít một hơi sâu.
“Tôi đến tìm biên kịch thảo luận nội dung cảnh quay tiếp theo, một số nội dung tôi nghĩ có chút vẫn chưa thích hợp.” Nghe được những lời này của Phượng Cừ, người quản lý mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần anh ta không đi tìm Mặc Trì Úy thì làm gì cũng được tất.
Bởi vì biên kịch không có ở đó, Phượng Cừ không còn cách nào khác ngoài việc hủy bỏ kế hoạch của mình.
Bởi vì Mặc Trì Úy ở đây cho nên mọi cảnh quay vào buổi chiều mọi người đều vô cùng thận trọng, nhưng Đường Tâm Nhan lại vui vẻ và ung dung, bởi vì người đàn ông của cô đang đợi trên xe chờ cô đóng phim xong.
Tám giờ tối, mọi cảnh quay trong ngày cuối cùng cũng đã kết thúc. Ngay cả sau một ngày mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn của Đường Tâm Nhan vẫn nở một nụ cười hạnh phúc khi nhìn thấy Mặc Trì Úy. Cô giống như một chú chim non vui vẻ, chạy thẳng đến phía Mặc Trì Úy, sà vào vòng tay của anh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai tay Phượng Cừ nắm chặt thành đấm.