Đường Tâm Nhan quay đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của hắn, lắp bắp trả lời: “Cứ cho là tôi sai đi, nhưng sau đó anh cũng lợi dụng tôi mấy lần rồi còn gì!”
Mặc Trì Úy chỉ thấp giọng “ừm” một tiếng, không bình luận thêm. Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, không còn tức giận nữa, bây giờ chỉ cảm thấy hơi uất ức một chút thôi, “Có phải anh nghĩ tôi là loại phụ nữ dễ dãi để anh hôn hít sờ soạng tôi không?”
Tuy cô đã không còn ‘lần đầu’ nữa, nhưng cô vẫn có tôn nghiêm, nếu không phải do trán cô bị thương, có phải hắn vẫn sẽ cố chấp cưỡng bức cô không. Mặc Trì Úy lấy điếu thuốc trên bàn rồi châm lửa, hắn hút một hơi thuốc rồi nheo mắt, nhả khói ra. Thời gian tích tắc trôi qua, lúc cô tưởng hắn vẫn sẽ không nói gì, giọng nói trầm thấp nhàn nhạt của hắn chậm rãi vang lên trong làn khói thuốc.
“Lẽ nào tôi đụng vào em, em không có cảm giác? Phản ứng của em cũng đâu kém gì tôi.”
Đường Tâm Nhan sững sờ một lúc mới hiểu hắn đang ám chỉ điều gì, cô bối rối, “Đó là phản ứng sinh lí tự nhiên của con người.”
“Nếu đã là tự nhiên, vậy sao còn từ chối?”
Ngoại trừ cái đêm bị Phó Tư Thần gài bẫy ra, có thể nói Đường Tâm Nhan vẫn là một cô gái chưa trải sự đời, cô không có suy nghĩ cởi mở, đã không có nền tảng tình cảm với Mặc Trì Úy thì sao có thể lên giường với hắn chỉ sau vài lần gặp gỡ cơ chứ.
Cô hít một hơi thật sâu, thái độ vô cùng kiên quyết và nghiêm nghị, “Tôi sẽ không làm vậy với một người đàn ông chỉ vì nhu cầu thể xác, hơn nữa, nếu anh không chạm vào tôi, tôi cũng không có nhu cầu!”
Mặc Trì Úy nhả ra một làn khói thuốc, hắn giữ im lặng suốt gần năm phút liền. Nếu như tối đó không phải cô để hắn làm chuyện đó, hắn có bao giờ làm vậy với người phụ nữ khác chứ? Thâm tâm đè nén ham muốn đã lâu, một khi gặp được người thích hợp, nếm thử mùi vị đó rồi sẽ giống như một kẻ nghiện thuốc khó bỏ!
Mặc Trì Úy cũng không thích ép buộc phụ nữ, hắn gẩy tàn thuốc rồi nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, thâm trầm, “Kết hôn thì vẫn phải kết hôn,” Hắn ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Đi in thỏa thuận hôn nhân ra đi.”
Đường Tâm Nhan trợn tròn mắt, không tin vào tai mình, “Anh đồng ý ký?”
“Không ký thì em không phải là không đồng ý kết hôn?”
Đúng vậy, nếu hắn không ký, đó chỉ là thỏa thuận nói miệng, cô rất khó để tiếp tục tin tưởng hắn.
“Cho tôi mượn phòng sách của anh một lát.”
Mặc Trì Úy chỉ “ừm” một tiếng.
Đường Tâm Nhan chạy đến phòng sách, dùng máy tính của hắn in ra một bản thỏa thuận hôn nhân.
Cô ngây ngô, non nớt cho rằng có bản thỏa thuận này rồi thì có thể duy trì khoảng cách sau khi kết hôn với Mặc Trì Úy, nhưng quả thật cô không hiểu gì về con người của Mặc Trì Úy rồi. Từ trước tới nay, mọi tính toán của hắn chưa bao giờ xảy ra sai sót, hắn có thể trở mình hô mưa gọi gió.
……
Đường Tâm Nhan in ra hai bản, cô cầm bút và bản thỏa thuận đi ra ngoài. Trong phòng khách không còn bóng dáng của Mặc Trì Úy, mùi thức ăn nhàn nhạt thoảng qua, bụng cô sôi lên sùng sục. Từ trưa tới giờ, cô chưa ăn gì ngoại trừ uống một ly cà phê. Ngửi thấy mùi thơm, cơn đói tự nhiên ập đến.
Cô để tài liệu lên bàn rồi đi đến phòng bếp. Mặc Trì Úy đã thay áo sơ mi thành áo thun màu trắng cổ tròn tay dài, bóng lưng cao lớn, hai chân còn dài hơn cả người mẫu nam, chỉ một bóng lưng thôi cũng đã có cảm giác giống nam chính trong phim Hàn Quốc rồi. Nhưng điều khiến Đường Tâm Nhan thấy bất ngờ đó là hắn biết nấu nướng. Động tác cầm vá sạn đảo đồ ăn của hắn rất nhuần nhuyễn, nhẹ nhàng, lại cũng rất ra dáng.