Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe Quý Tịnh giải thích, nét mặt Mặc Trì Úy vẫn âm trầm lạnh lùng không hề thay đổi, nhưng đôi mắt thâm thúy lại càng thêm u ám, nhìn về phía Đường Tâm Nhan đang ngồi đối diện, hỏi: “Có bị thương không?”

Trái tim Đường Tâm Nhan như thắt lại khi cô nghe những lời nói đó của anh. Mũi cô chua xót, vành mắt nhanh chóng đỏ lên. Cô vội vàng cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc, ngăn không cho dòng lệ tuôn ra. Cô lắc đầu trả lời đơn giản, lạnh lùng: “Không sao.” Nhìn khuôn mặt gầy xanh xao của cô, Mặc Trì Úy hơi nhíu mày: “Gần đây đóng phim rất vất vả?”

“Cũng tạm.”

“Không ăn đúng giờ?”

“Có ăn.”

Thấy hai người cứ người hỏi người trả lời cứng nhắc, không cảm xúc, Quý Tịnh và Phượng Cừ bốn mắt nhìn nhau. Họ có thực sự là vợ chồng? Còn tệ hơn cả những người xa lạ.

Thấy Đường Tâm Nhan không muốn nói chuyện với mình, Mặc Trì Úy mím môi mỏng, không hỏi gì nữa. Đây chắc chắn là bữa ăn yên tĩnh và buồn bã nhất trong lịch sử. Lần đầu tiên, Quý Tịnh cảm thấy ăn có bữa cơm thôi mà cũng phải chịu dày vò như vậy.

“Cái đó…” Sau khi Quý Tịnh ăn hai miếng, cô liếc mắt nhìn Phượng Cừ: “Lát nữa chẳng phải anh còn có buổi họp báo sao? Tài xế tôi gọi đã đến rồi, chúng ta đi trước đi!”

Khi Đường Tâm Nhan nghe thấy những lời của Quý Tịnh, cô nhanh chóng bắt tay Quý Tịnh trên bàn, ra ý không được để cô ở đây một mình. Quý Tịnh hạ giọng nói với Đường Tâm Nhan: “Hai người là vợ chồng. Nếu có gì muốn nói thì cứ từ từ nói, chị và Phượng Cừ không nên ở đây làm bóng đèn.”

Sau khi Quý Tịnh và Phượng Cừ rời đi, phòng bao càng trở nên yên tĩnh. Đường Tâm Nhan như ngồi trên đống lửa. Trước kia, khi cô từng ở một mình với anh, cô sẽ chỉ cảm thấy ngọt ngào, cho dù hai người không nói chuyện với nhau, không khí cũng sẽ tràn ngập hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt. Nhưng bây giờ, ngoài sự ngượng ngùng, vẫn còn có sự lạ lẫm.

Cô cúi đầu ăn, không rõ có phải quá nhiều dầu mỡ hay không, nhưng vừa ăn vào đã cảm thấy buồn nôn. Sau khi cô nói “Tôi ra ngoài một lát” với Mặc Trì Úy, cô vội vã đi vào phòng vệ sinh bên ngoài phòng bao. Bước vào phòng vệ sinh nữ, cô cúi mình nôn khan. Thời gian gần đây cô luôn cảm thấy bụng dạ khó chịu, không ăn được đồ nhiều dầu mỡ, thậm chí ngửi thấy mùi tanh là sẽ cảm thấy buồn nôn. Đi đến bồn rửa mặt, vặn vòi nước, cô rửa sạch mặt bằng nước lạnh. Rửa mặt xong, cảm giác khó chịu trong bụng tan biến, cô đứng dựa vào bồn rửa mặt một lúc.

Khoảng 5 phút sau cô rời khỏi phòng vệ sinh, lúc sắp đến cửa phòng bao, cô thấy một người đàn ông đang dựa vào tường và hút thuốc. Một bên chân thon dài hơi cong, mắt cụp xuống, khuôn mặt lạnh lùng, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mở thở ra làn khói trắng xanh, gợi cảm và quyến rũ.

Cô khẽ siết chặt bàn tay nhỏ bé đang đặt bên hông. Cô hít một hơi thật sâu, đang định đi về phía anh, dường như anh cảm nhận  được ánh mắt của cô, đột nhiên nhìn về phía cô.  Đôi mắt đen và sâu thẳm kia tựa như mặt đầm lạnh như băng dưới bầu trời đêm, vô cùng nguy hiểm, không nhìn thấy đáy.

Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng anh nói với cô cấu nói đó, rằng: “Đừng yêu tôi, tôi không tốt như em tưởng tượng và tôi cũng  không thể cho em tình yêu mà em muốn.” Mắt cô đau nhói, mím chặt môi, nhấc chân bước về phía phòng bao. Cô không nói một lời khi đi ngang qua anh. Bữa ăn này cô ăn không nổi nữa, cô cầm túi xách đi ra khỏi phòng bao. Nhìn người đàn ông đứng yên như bức tượng điêu khắc, cô nhẹ giọng nói: “Tôi đi trước đây.” Bước ra khỏi nhà hàng, trời đã nhá nhem tối. Đứng ở ven đường nhìn thành phố nhộn nhịp về đêm, cô thấy lòng mình trống vắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK