Trái tim Đường Tâm Nhan siết chặt từng cơn, nước mắt trong hốc mắt cứ trào ra làm mờ tầm mắt cô.
Chưa đầy một tháng quen biết, nói xong lời phân rõ ranh giới sao trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác đau khổ và không nỡ thế này.
Cô thực sự không dám tưởng tượng nếu thêm một thời gian ngắn nữa, cô sẽ biến thành cái gì?
Cô cố gắng đứng lên khỏi đùi anh, mở cửa phòng và chỉ ra bên ngoài: “Sau khi giặt sạch lễ phục tôi sẽ trả lại cho anh, bây giờ tôi hơi mệt, mời anh đi cho!”
Mặc Cảnh Sâm nặng nề đứng lên khỏi sopha, thân hình cao ngất bước ra, nhìn thoáng qua người phụ nữ ngay cả liếc nhìn anh một cái cô cũng không muốn: “Em thật sự muốn vạch rõ ranh giới với tôi?”
Đường Tâm Nhan hơi run lên, nhưng cô cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, cô gật đầu đón lấy đôi mắt sâu thẳm của anh: “Đúng, tôi không muốn tiếp tục gạt anh nữa. Dù tôi hận Phó Tư Thần, cơ mà nếu không yêu thì lấy đâu ra hận? Lúc đầu ở bên anh, vì tôi chỉ muốn trả thù anh ta, anh ta có thể tìm Đường Vũ Nhu thì tôi cũng có thể tìm một người đàn ông khác nổi bật hơn anh ta!”
“Tôi không biết tại sao anh lại đối xử tốt với tôi, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
“Anh đã nói nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, thì anh đồng ý bước 99 bước còn lại, chỉ có điều, một bước tôi cũng không muốn bước.”
“Ban đầu, tôi còn muốn dựa vào quan hệ của anh để trở về đoàn phim “Truyền thuyết mỹ nhân”, nhận được tài nguyên tốt hơn. Tuy nhiên, tôi không phải là loại người gặp ai cũng lợi dụng, thấy anh đối tốt với tôi, ra mặt giúp tôi, trong lòng tôi rất áy náy, tôi không muốn tiếp tục lừa anh nữa…”
Sự thay đổi nho nhỏ xuất hiện giữa hai hàng mày rậm của Mặc Cảnh Sâm: “Hóa ra em nghĩ như thế.”
Giọng điệu của anh không phập phồng, thậm chí không có chút dao động, nhưng Đường Tâm Nhan cảm nhận được sự hung ác nham hiểm thật sự phát ra từ trong xương của anh.
Cô sợ một khi anh không vui sẽ thò tay bóp cổ cô.
Cơ mà anh không làm vậy, sau khi im lặng nhìn cô hồi lâu, anh đứng dậy rời khỏi chỗ cô.
Đường Tâm Nhan đóng cửa xong, thân thể mảnh mai của cô chậm rãi trượt dọc xuống theo ván cửa.
Cô ngã xuống đất siết chặt hai tay, đầu ngón tay dùng sức cắm vào lòng bàn tay.
Hốc mắt cô đỏ ửng, mũi chua xót vô cùng, cô vùi mặt vào trong đầu gối, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
Phó Tư Thần tổn thương cô, cô còn chưa khóc, khi ly hôn với Phó Tư Thần cô cũng không khóc, nhưng lại vì một Mặc Cảnh Sâm…
Dường như cô còn quan tâm anh hơn cô tưởng tượng.
Một người thương tích đầy mình chưa kịp bình phục, thực sự không thích hợp để bước vào một tình yêu khác.
Vì cô biết sau khi cô quan tâm ai đó, một hành động vô tình của đối phương cũng có thể khiến cô trông gà hóa cuốc, đau lòng không thôi!
May mắn thay, chân cô vẫn chưa lún sâu, lời Diệp Vi Nhã nói đã thức tỉnh cô.
Trong phòng tổng thống trên tầng 28.
Mặc Cảnh Sâm mặc áo sơ mi đứng ngoài ban công, ba cúc áo sơ mi mở rộng lộ ra chút phóng khoáng và gợi cảm.
Trên tay trái kẹp một điếu thuốc, tay phải cầm chiếc điện thoại màu đen.
Anh nhìn cảnh đêm sầm uất bằng ánh mắt u ám trong chốc lát rồi gọi điện thoại cho Diệp Vi Nhã.
Diệp Vi Nhã biết Mặc Cảnh Sâm không thích người khác bàn chuyện riêng tư sau lưng anh, khi anh nổi giận đáng sợ như thế nào, cô ta đã từng chứng kiến.
Nếu Đường Tâm Nhan chất vấn anh, với sự thông minh của anh, chắc chắn sẽ đoán ra cô ta đã nói gì đó với Đường Tâm Nhan.
Vì thế khi tiệc tối chưa kết thúc, cô ta đã lên máy bay bay đi nước ngoài.
Mặc Cảnh Sâm không gọi được cho Diệp Vi Nhã, đang định gọi vào số riêng của nhà họ Diệp, thì có một cuộc gọi đường dài gọi tới.
Sau khi tiếp điện thoại, anh ta nghiêm nghị bấm số gọi cho Giản Thành: “Đặt giúp tôi vé máy bay sớm nhất đến nước Y.”
Bên phía An Thành.
Đường Vũ Nhu nhận được điện thoại của Giang Na Nhi và biết rằng Đường Tâm Nhan đã ở bên Mặc Cảnh Sâm, cô ta gần như muốn cắn nát răng.
Vì sao Đường Tâm Nhan lại tốt số như vậy?
Đã không còn Phó Tư Thần, giờ lại tới Mặc Cảnh Sâm!
Còn cô ta thì sao?
Hôm nay cô ta đi tìm Phó Tư Thần, nghe lén được cuộc nói chuyện của anh ta và Đỗ Mỹ Quyên.
Anh ta nói dù anh ta ly hôn với Đường Tâm Nhan cũng sẽ không cưới cô. Sau khi ly hôn anh ta mới phát hiện, trong lòng vẫn luôn không thể quên được Đường Tâm Nhan. Ở bên Đường Vũ Nhu chỉ là qua đường thôi, anh ta thích sự dịu dàng và chủ động của cô ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cưới cô ta về trở thành bà Phó danh chính ngôn thuận.
Giấc mơ cả đời cô ta là trở thành bà Phó, cô ta làm sao có thể từ bỏ khi chỉ cách một bước nữa sẽ thành công?
Không được, tuyệt đối không được!
Cô ta phải nghĩ cách để anh ta cưới cô ta!