Hai nhân viên chỉ đạo võ thuật dùng hết sức bình sinh mới có thể đẩy được Lục Tử Thâm âm trầm thô bạo trước người Đường Tâm Nhan ra.
Đường Tâm Nhan ôm chặt cần cổ đã suýt bị bẻ gãy của mình, toàn thân vô lực mà trượt xuống đất.
Trong đầu cô đã loạn thành một đoàn, Diệp Nhiễm đứng bên cạnh nói với cô cái gì nhưng cô không nghe lọt được một chữ nào cả.
Lục Tử Thâm vẫn còn đang đứng đó lạnh giọng cảnh cáo cô, cô muốn giải thích rằng mình chưa từng hại Kiều Phi Nhi, nhưng mà yết hầu lại nóng như bị thiêu đốt, một chữ cô cũng chẳng thốt ra nổi.
Không biết là đã trôi qua bao lâu, Lục Tử Thâm đánh hai nhân viên chỉ đạo võ thuật ngã trên mặt đất rồi lại hung hăng sáp lại gần cô lần nữa thì có một thân hình cao ngất mặc đồ đen đột nhiên đập vào mắt cô.
Cô ra sức trừng mắt lên nhìn, cô cứ nghĩ là mình nhìn lầm rồi.
Nắm tay của Lục Tử Thâm vừa mới chạm vào cổ cô thì vạt áo sau lưng đã bị người khác dùng sức kéo chặt.
“Phịch” một tiếng, khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Thâm bị hung hăng đánh một đấm.
Anh ta quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông mày kiếm mắt sâu, giữa mày ngưng kết sương lạnh âm trầm, anh ta lạnh lùng quát lên một tiếng: “Con mẹ nó mày buông tay ra!”
Mặc Trì Úy dường như không hề nghe thấy lời cảnh cáo của Lục Tử Thâm, chiếc cằm kiên nghị căng chặt, trong đôi con ngươi tối đen thâm thúy như bắn ra mũi nhọn lạnh băng: “Dám động vào người phụ nữ của tao, tao thấy mày cũng chán sống rồi đó!”
Nếu như không phải anh ta chiếm dụng cơ thể của Lục Tử Thâm thì nhất định là anh đã bắn cho anh ta một viên đạn rồi.
Thần sắc Lục Tử Thâm dữ tợn, anh ta nắm chặt nắm đấm lại, hung hăng đấm một đấm về phía Mặc Trì Úy. Mặc Trì Úy cũng đang chìm trong cơn phẫn nộ cực độ, nắm đấm sắc bén, anh ra tay còn tàn nhẫn hơn Lục Tử Thâm mấy lần, vừa nhanh vừa chuẩn.
Trong phòng hóa trang, tiếng nắm đấm chạm nhau và tiếng kêu rên vang lên không ngừng.
Những cô gái nhát gan không ngừng phát ra tiếng thét chói tai.
Sau mấy hồi đánh qua đánh lại, Mặc Trì Úy chiếm thế thượng phong, anh đánh Lục Tử Thâm ngã nhào ra mặt đất, một đấm rồi lại một đấm hung hăng đấm lên mặt anh ta.
Người đàn ông bình thường nhìn có vẻ cao ngạo, nội liễm, giờ phút này lại vừa táo bạo vừa máu me, hơi thở âm trầm như vua chốn địa ngục.
Đường Tâm Nhan thấy thế thì khiếp sợ trong lòng, cứ tiếp tục đánh như thế nữa thì sợ là Lục Tử Thâm sẽ bị đánh chết luôn mất.
Đường Tâm Nhan biết Mặc Trì Úy rất để tâm tới tình anh em giữa anh và Lục Tử Thâm, nếu như cứ mất tự chủ mà đánh Lục Tử Thâm đến chết như thế thì chắc chắn anh sẽ áy náy cả đời này. Càng huống chi, bây giờ là xã hội pháp trị, giết người thì phải đền mạng.
Đường Tâm Nhan gian nan bò dậy khỏi mặt đất, cô thất tha thất thểu chạy tới sau lưng Mặc Trì Úy, dùng sức ôm lấy thắt lưng gầy gò của anh.
“Đủ rồi, Trì Úy. Em không sao, anh không cần phải đánh nữa đâu.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn lại hơi vỡ vụn của cô thì sắc mặt của Mặc Trì Úy lại càng thêm âm trầm, ánh mắt anh lạnh như băng nhìn chằm chằm khuôn mặt vết thương chằng chịt thê thảm nhưng sắc mặt vẫn vô cùng hung dữ của Lục Tử Thâm rồi lại đấm cho anh ta một đấm nữa, anh nói: “Cho dù có bao nhiêu người sợ mày đi chăng nữa nhưng tao thì không sợ! Nếu mày còn cả gan dám động vào một cọng tóc của người phụ nữ của tao một lần nữa thì tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Mặc Trì Úy đứng dậy từ trên người Lục Tử Thâm, anh quay đầu nhìn về phía cô gái đang dâng đầy nước mắt trong hốc mắt, khi nhìn thấy vệt hằn đỏ trên cần cổ trắng nõn của cô, đôi con ngươi xẹt qua nét thương tiếc, anh nhếch môi, không nói lời nào mà trực tiếp ngồi xuống bế cô lên.
Trái tim Đường Tâm Nhan run rẩy dữ dội.
Đôi tay nhỏ bé của cô ôm lấy bờ vai anh, giọng nói khàn khàn nói với anh: “Trì Úy, em nghỉ ngơi một chút thôi là không sao nữa rồi. Anh thả em xuống đi, có một số chuyện em phải làm cho rõ ràng mới được.”
“Lục Tử Thâm nói em làm hại Kiều Phi Nhi, nhưng gần đây em chưa từng gặp mặt cô ta, sao có thể hại cô ta được chứ? Cho dù là muốn phán án tử hình cho em thì cũng phải để cho em được chết một cách rõ ràng chứ, đúng không anh?”
Mặc Trì Úy không thả Đường Tâm Nhan xuống, anh vẫn bế cô như cũ, anh quay người lại, mặt mày lạnh như băng mà nhìn về phía Lục Tử Thâm, nói: “Mày, tới đây!”