Giang Na Nhi từ trên ghế tựa đứng lên, cô ta đưa môi kề sát vào tai Diệp Nhiễm, giọng nói cực kỳ nhỏ, nói: “Cô yêu thích chỗ dựa dẫm của Đường Tâm Nhan – anh Mặc.”
“Nói hươu nói vượn!” Diệp Nhiễm biến sắc.
Trong mắt Giang Na Nhi lướt qua một tia hung ác nham hiểm, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh: “Tôi nói hươu nói vượn sao? Được thôi, vậy bây giờ tôi sẽ đi nói cho Đường Tâm Nhan nghe, bạn thân của cô ta ham muốn người đàn ông của cô ta!”
Thấy Giang Na Nhi đi về phía cửa ra vào, Diệp Nhiễm liền tiến lên trước chặn cô ta lại, ánh mắt căm hận trợn trừng nhìn cô ta: “Cô muốn tôi làm cái gì?”
Giang Na Nhi lấy từ trong túi xách ra một bối nhỏ màu trắng, đổ một viên thuốc màu trắng vào lòng bàn tay của Diệp Nhiễm.
“Đây là thứ gì?”
“Thuốc xổ. Pha một viên vào trong nước cho cô ta uống. Không phải hôm nay cô ta sẽ đóng chung cảnh với tôi sao? Hahaha, tôi muốn khiến cho cô ta phải mất mặt trước toàn bộ đoàn phim, để lại cho mọi người ấn tượng xấu xí nhất!”
Diệp Nhiễm cúi đầu thấp nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, mím môi thật chặt.
Giang Na Nhi nhìn Diệp Nhiễm không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, thái độ ba phải thì nghiến răng cảnh cáo: “Nếu như cô làm không tốt thì ngay lập tức Đường Tâm Nhan sẽ biết chuyện cô muốn tranh giành đàn ông với cô ta. Nếu như làm tốt thì sau này ở đây tôi sẽ giành cho cô nhiều lợi ích hơn bên Đường Tâm Nhan kia nhiều.”
Đường Tâm Nhan về đến đoàn phim trang điểm xong, mặc trang phục cẩn thận, lại xem kịch bản mà tối qua Quý Tịnh gửi cho cô một lần nữa. Hôm nay diễn cảnh cô và Giang Na Nhi diễn vai đối thủ của nữ phụ số ba.
“Tâm Nhan vẫn còn mười phút nữa là đến cảnh của cậu rồi, tớ vừa mua cho cậu một cốc trà sữa, mau uống một chút đi!”
Tầm mắt của Đường Tâm Nhan vẫn y như cũ đặt trên kịch bản, cô nhận lấy trà sữa, uống một ngụm: “Cảm ơn cậu nha.”
Diệp Nhiễm cười lắc đầu: “Những việc này vốn dĩ đều là việc trợ lý phải làm mà!”
Trợ lý của Giang Na nhi ở một bên thấy vậy thì quay về kể lại một màn này cho Giang Na Nhi nghe.
Giang Na Nhi nghĩ tới vẻ mặt Đường Tâm Nhan một lúc nữa khi chạy tới nhà vệ sinh, cảm giác buồn nôn trong lòng cô ta nhất thời dâng lên một nửa. Ban đầu khi bộ phim tiến hành thử vai, cô ta và Đường Vũ Nhu suýt chút nữa bị kéo chết. Hôm nay cuối cùng cũng có thể khiến cho Đường Tâm Nhan trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết này một chút.
“Cảnh thứ mười hai bắt đầu, Giang Na Nhi và Đường Tâm Nhan chuẩn bị.” Đạo diễn Hầu cầm lấy chiếc loa gọi to.
Đường Tâm Nhan đặt kịch bản xuống, từ trên bằng ghế đứng dậy. So với bên cạnh Giang Na Nhi có tận ba, bốn trợ lý luân phiên hầu hạ, chăm sóc thì bên Đường Tâm Nhan này đơn giản, vắng vẻ hơn nhiều.
Cô và Diệp Nhiễm là bạn bè, tất nhiên sẽ không giống như Giang Na Nhi vênh mặt hất hàm sai khiến trợ lý, cao cao tại thượng.
Cảnh phim này đề cập đến vai nữ phụ thứ ba là Hoa Hoa mà Giang Na Nhi thủ vai cướp đi mối tình đầu của nữ phụ Ôn Ý do Đường Tâm Nhan đóng, Ôn Ý đến tìm Hoa Hoa đối chất thì bị Hoa Hoa tát cho một cái đau đớn.
Đạo diễn Hầu nói cảnh tát đó có thể tìm diễn viên đóng thế, chỉ cần Đường Tâm Nhan thể hiện thật chân thật là được. Nhưng Đường Tâm Nhan lại không cho rằng Giang Na Nhi sẽ bỏ qua cơ hội lần này để trả thù cô. Đến trước ống kính, Đường Tâm Nhan rất nhanh đã chuẩn bị cảm xúc thật tốt, nhập tâm vào nhân vật Ôn Ý.
“Hoa Hoa, tôi và anh An là thanh mai trúc mã, anh ấy đã hứa rằng sau khi du học trở về sẽ cưới tôi, tại sao cô lại không từ thủ đoạn mà cướp anh ấy đi?” Cô mở to đôi mắt ầng ậc nước mắt, cố kìm nước mắt, đôi môi đang nói chuyện hơi run lên, cảm xúc, động tác, biểu cảm, đều phát huy cực kỳ xuất sắc, mang cảm xúc của nhân vật Ôn Ý thể hiện ra ngoài một cách rất chân thực.
Giang Na Nhi không nghĩ rằng Đường Tâm Nhan vừa vào cảnh đã nhập tâm vào nhân vật như vậy, biểu hiện lại có thể hoàn mĩ đến như vậy, trong nhất thời làm cô ta không kịp phản ứng lại, đợi đến khi cô chuẩn bị nói ra câu thoại của mình thì đạo diễn Hầu nhăn mặt hô một tiếng “cắt”, tiếp đó, không vừa lòng nói với Giang Na Nhi: “Na Nhi, cô diễn kiểu gì vậy, Tâm Nhan đều đã nhập tâm vào trạng thái của nhân vật rồi, cô vẫn còn ở đó không tập trung?”