Đường Tâm Nhan không cẩn thận liếc lồng ngực rắn chắc và gợi cảm cùng cơ bụng sáu múi đầy quyến rũ của hắn, cô vội cúi đầu sửa sang lại mái tóc dài và chỉnh lại quần áo.
Mấp máy đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, Đường Tâm Nhan rũ mắt, không nói một lời liền rời đi.
Khi đi ngang qua người đàn ông, giọng nói trầm và lạnh của hắn lại vang lên, “Nếu đã không có cảm giác thì lần sau đừng có mà đi trêu chọc tôi.”
Từ trước đến nay hắn có một sự điềm tĩnh và cấm dục đáng kinh ngạc khi đối diện với phụ nữ.
Mặc dù hắn đối với người phụ này có dục vọng, nhưng cũng không có đến nỗi không phải cô ấy không được!
Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút khó hiểu, đêm nay cô đến tìm Lục Tử Thâm, nếu không phải là thú cưng của hắn đuổi theo cô, cô cũng sẽ không đến mức ngã vào người hắn.
Rốt cuộc con mắt nào của hắn ta thấy cô trêu chọc hắn trước vậy?
Huống chi, cô còn bị hắn ta hôn, sờ soạng, mọi tiện nghi của cô hắn đều chiếm hết rồi.
Ngước mắt nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề đã trở về bộ dạng cao quý lạnh nhạt, Đường Tâm Nhan cong môi cười khẽ, “Yên tâm, tôi có trêu chọc ai cũng sẽ không trêu chọc ngài!”
Người đàn ông này, mặc dù đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc, nhưng cô có thể cảm nhận được hắn ta là loại người cô không dám đắc tội, thành thục lại nguy hiểm, giống như biển sâu vậy, khiến người ta không thể nào nhìn thấu.
Người phụ nữ chưa từng trải như cô không phải là đối thủ của hắn.
…
Không lâu sau khi Đường Tâm Nhan rời khỏi đó, Trì Chi Hoành đẩy cửa tiến vào.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy đứng trước cửa sổ, Trì Chi Hoành cười không đứng đắn đi đến bên cạnh hắn, “Tứ ca, vừa rồi thế nào? Thời gian có chút ngắn a!”
Bị ánh mắt sắc bén của Mặc Trì Úy đảo qua, Trì Chi Hoành nhún vai, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nhướng lên, “Xem ra là không ăn được, nếu không sẽ không phải vẻ mặt này.”
Ngón tay thon dài của Mặc Trì Úy gõ gõ tàn thuốc, hắn cũng không có nhìn Trì Chi Hoành, đôi mắt vẫn một mực nhìn màn đêm ngoài cửa sổ mờ hơi sương, lạnh nhạt mở miệng, “Tối hôm qua người phụ nữ đưa đến giường của tôi là do cậu cho người bỏ thuốc sao?”
Trì Chi Hoành kinh ngạc, “Bỏ thuốc? Em sẽ dùng cái thủ đoạn bỉ ổi như vậy sao? Còn nữa, phụ nữ nhìn thấy gương mặt này của anh thì còn cần phải bỏ thuốc sao?” Nói xong hình như nghĩ đến cái gì đó xấu xa hỏi: “Tối hôm qua người phụ nữ kia trúng thuốc?”
Mặc Trì Úy trầm thấp ừ một tiếng, “Cô ta là thiếu phu nhân của Phó gia.”
Lần này, Trì Chi Hoành càng thêm kinh ngạc, anh ta muốn giúp Tứ ca khai trai nên sai người tìm cô gái xinh đẹp nhất An Thành, kết quả bọn họ lại đưa tới Đường Tâm Nhan mà anh cũng không có điều tra thông tin của cô.
Trì Chi Hoành sờ cằm cười, trên khuôn mặt tuấn tú khôi phục vẻ đứng đắn, “Chuyện này là em làm không tốt.” Tứ ca chán ghét người Phó gia bao nhiêu, Trì Chi Hoành trong lòng rất rõ ràng.
Mặc Trì Úy nheo đôi mắt sâu không đáy, phun ra những vòng khói, vẻ mặt hắn anh tuấn lạnh lùng, “Phó Tư Thần không có chạm vào cô ta.”
Trì Chi Hoành nổi danh là hoa hoa công tử trên tình trường liền lập tức hiểu ý của Mặc Trì Úy, “Phó Tư Thần ngược lại là người kì lạ, trong nhà có một cô vợ như tiên thì không muốn, lại tình nguyện ra ngoài tìm mấy cái người đàn bà dâm đãng.”
Mặc Trì Úy chuyển ánh mắt đang nhìn bóng đêm bên ngoài về phía Trì Chi Hoành, “Đạo diễn Hầu không phải đang tìm nhà đầu tư cho bộ phim mới sao? Nói ông ta gọi điện thoại cho tôi.”
Mặc Trì Úy đổi chủ đề quá nhanh khiến cho Trì Chi Hoành nhất thời không kịp phản ứng, “Từ khi nào anh có hứng thú với chuyện trong giới giải trí vậy?”
Mặc Trì Úy bỏ nửa điếu thuốc vào gạt tàn, trước khi rời khỏi phòng, hắn nhàn nhạt trả lời, “Bởi vì người làm cho tôi cảm thấy hứng thú đã xuất hiện.”