Cô vẫn chưa buồn rầu đến mức trà không ngửi, cơm không ăn, ngủ không được.
Hơn nữa, Mặc Trì Úy nói rằng buổi tối anh sẽ gọi cho cô, đến lúc đó cô có thể hỏi cho ra lẽ.
Về đến chung cư, sau khi tắm xong, cô đi tới bức chân dung của bố mình và lẩm bẩm hồi lâu.
Khi đồng hồ treo tường điểm nửa đêm, cô quay vào phòng ngủ và nhấc điện thoại lên, không có cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn nào hiển thị trên đó. Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động không có động tĩnh gì, trong lòng cô đứng ngồi không yên.
Ngực cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ngồi trên giường, cuộn mình lại, để gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, từng li từng tí, làm mát da thịt và trái tim cô.
Anh lại lừa cô rồi.
Đã nửa đêm rồi, anh có lẽ sẽ không gọi điện nữa. Có phải vì anh đang ở với Kiều Phi Nhi nên anh thậm chí còn không thể bỏ ra vài phút để gọi điện thoại cho cô đúng không?
Nằm xuống, cô vùi mặt vào gối, nhắm mắt lại và cố gắng ngủ. Nhưng cô vẫn không ngủ được.
Cả buổi tối chỉ ngủ được khoảng một hai tiếng, mà trong một hai tiếng này lại luôn mơ thấy ác mộng.
Buổi sáng cô dậy, tắm rửa xong ngồi trên sô pha cầm điện thoại di động.
Cầm lấy điện thoại nhấn số của anh, cô gõ một dòng: “Mặc Trì Úy, chúng ta ly hôn đi.”
Nhưng sau khi đánh sau, cô lại xóa đi từng chữ.
Cắn môi, cô lại gõ: “Gần đây chúng ta không nên gặp nhau, cũng không cần liên lạc. Em muốn toàn tâm toàn ý cho công việc, không muốn vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến bản thân.”
Nhìn tin nhắn vừa gõ xong, cô đưa đầu ngón tay ấn vào nút gửi, thật lâu cũng không ấn được. Cô không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Rõ ràng thời gian cô và anh quen nhau không dài, tình cảm cũng không thể so sánh được cô với Phó Tư Thần, nhưng lúc cô và Phó Tư Thần ly hôn, cô cũng không vướng bận và miễn cưỡng như vậy.
Nói chung, là bởi vì anh cho cô ấm áp và hi vọng nên mới làm cho người ta quyến luyến quá nhiều như thế.
Cuối cùng, cô vẫn không gửi tin nhắn cho anh.
Nhưng đêm qua anh không gọi cho cô, và việc anh lừa cô đi công tác nhưng lại đi cùng Kiều Phi Nhi đã khiến trái tim cô lạnh lẽo.
Cô không thích cảm giác vì một người mà mất ngủ cả đêm, cũng không thích suy nghĩ vớ vẩn như thể một người mất trí và bồn chồn.
Tốt hơn hết nên dành hết tâm sức cho công việc, cho những người thân yêu của mình và đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Khi cô đến đoàn phim, Đường Tâm Nhan được thông báo rằng Phượng Cừ tạm thời được mời tham gia một hội nghị ra mắt thương hiệu ở nước ngoài, cảnh ban đầu dự kiến sẽ đến trấn Quan vào ngày mai để quay thì hôm nay sẽ đi qua đó.
Sau khi về nhà và thu dọn hành lý đơn giản, Đường Tâm Nhan đưa Diệp Nhiễm đến trấn Quan bằng xe thương mại của đoàn.
Trên đường đi, cô đợi một người đàn ông cả đêm không gọi, cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi. Nhưng cô không trả lời.
Cô không muốn cảm xúc của mình bị ảnh hưởng bởi anh nữa.
Đêm qua không được ngủ được nên Đường Tâm Nhan ngủ suốt cả đoạn đường.
Trấn Quan là một thị trấn cổ kính cách An Thành khoảng ba giờ đi xe.
Khác hẳn với sự náo nhiệt, nhộn nhịp và hối hả của các thành phố lớn, ở đây gạch ngói xanh biếc, nước chảy êm đềm, lối đi lát đá cuội, bình dị, tĩnh lặng, không khí trong lành, sảng khoái.
Đoàn phim đã sắp xếp một phòng cho họ ở một khách sạn bên trong thị trấn, và sau khi nghỉ trưa, họ vào một khu rừng để quay.
An Thành.
Mặc Trì Úy gần như cả đêm không nhắm mắt, nhìn Kiều Phi Nhi vừa từ phòng mổ trở về, anh xoa xoa thái dương, cầm điện thoại di động ra khỏi phòng.