Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Trì Úy vốn muốn rời đi nhưng thấy như vậy nên chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý nghĩ này.

“Ngủ đi, tôi sẽ không đi đâu cả.”

Nghe được lời hứa hẹn của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ mới yên tâm nhắm mắt lại.



Nhìn Đường Tâm Nhan đang dựa vào ghế sô pha, hai tay ôm ngực tỏ vẻ cô đơn, Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài một hơi.

“Uống tách cà phê để thư giản đi, nếu không thì tớ sẽ cho rằng mình đang đối mặt với một con búp bê vô tri vô giác đấy.” Cố Nhiễm Nhiễm chế nhạo nói.

Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.

“Tớ đã không gặp người đàn ông của mình một tuần nay rồi.” Đường Tâm Nhan nói trong bất lực, cô cũng muốn đến bệnh viện để tìm Mặc Trì Úy, nhưng cô sợ nếu như để Mạnh Bạch Chỉ thấy mình thì sẽ kích động làm cho bệnh tình càng tồi tệ hơn. Như vậy lại càng không tốt chút nào.

Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu.

“Cậu quá lương thiện rồi, Mặc Trì Úy là chồng của cậu, cậu đi gặp chồng mình thì có gì là sai đâu? Hơn nữa bệnh tình của Mạnh Bạch Chỉ cũng không nằm trong phạm vi khống chế của cậu. Tâm Nhan à, có đôi lúc cậu phải vì chính bản thân mình mà suy nghĩ một chút, cậu để chồng của mình ở bên người phụ nữ khác trong khoảng thời gian dài như vậy, cho dù người phụ nữ đó có là một bệnh nhân đi chăng nữa thì cũng rất nguy hiểm đó.”

Cố Nhiễm Nhiễm sâu sắc nói.

“Vậy theo như lời cậu nói thì mình có thể đến bệnh viện tìm anh ấy sao?” Đôi mắt long lanh nước của Đường Tâm Nhan khoá chặt trên người Cố Nhiễm Nhiễm.

“Tất nhiên rồi, sao lại không được chứ?” Lời Cố Nhiễm Nhiễm nói làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan rốt cục cũng hiện lên dáng vẻ tươi cười.

“Được, vậy tớ lập tức đi tìm anh ấy.”

Đường Tâm Nhan rất nhanh đã rời khỏi nhà Cố Nhiễm Nhiễm, bắt xe đi với tốc độ nhanh nhất, một mạch đi đến bệnh viện nơi Mạnh Bạch Chỉ đang nằm.

Ông xã à, em đến rồi đây.

Đường Tâm Nhan cực kỳ vui vẻ, vừa nghĩ đến đã một tuần rồi chưa gặp được người đàn ông cửa mình, thật đúng là làm cho cô cực kỳ mong nhớ.

“Cô Mặc, cô đã đến rồi.”

Khi y tá nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì lập tức mỉm cười vui vẻ chào hỏi.

Cô cũng rất vui vẻ hướng về phía y tá vẫy vẫy tay áo, rồi nhanh chóng đi về phía phòng bệnh của Mạnh Bạch Chỉ.

Có thể là vì vừa mới kiểm tra xong, hoặc là bác sĩ vừa mới đến xem xét bệnh tình cho nên cửa phòng của Mạnh Bạch Chỉ cũng không có đóng.

Điều này làm cho Đường Tâm Nhan đang đứng ở cửa có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong.

Ôm? Có phải mình vừa nhìn nhầm rồi hay không? Khi cô nhìn thấy hình ảnh Mặc Trì Úy ôm lấy Mạnh Bạch Chỉ, cô không nhịn được hít sâu một hơi.

Chuyện này là như thế nào?

Cho dù Mạnh Bạch Chỉ vẫn đang là một bệnh nhân thế nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng cô vẫn tràn đầy sự ghen tuông.

Đường Tâm Nhan không gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng.

“Ông xã ơi…”

Nghe được giọng nói của Đường Tâm Nhan, bên trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lập tức hiện lên bộ dáng vui vẻ.

“Bạch Chỉ, mau nằm xuống đi!”

Mặc Trì Úy đỡ Mạnh Bạch Chỉ nằm xuống giường bệnh, còn mình thì đứng lên, đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Bà xã, sao em lại tới đây?”

Đã một tuần lễ không được nhìn thấy Mặc Trì Úy, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn đầy nhung nhớ, nhưng mà… lại nghĩ đến những hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, trong lòng cô vẫn tràn đầy buồn bã.

“Ông xã, em nhớ anh lắm cho nên mới đến đây thăm anh, nhưng có phải là vì sự xuất hiện của em đã quấy rầy đến hai người rồi hay không?” Đường Tâm Nhan nói.

Ghen rồi sao?

Nghe được giọng điệu đầy vẻ ghen tuông của Đường Tâm Nhan, trên mặt Mặc Trì Úy hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Vừa rồi Bạch Chỉ bị ho rất dữ dội, anh sợ nếu như để cho cô ấy cứ nằm tiếp như vậy thì sẽ bị sặc, cho nên mới đỡ cô ấy dậy, để cho cô ấy tựa trên vai anh.”

Mặc Trì Úy cười cười giải thích.

Đơn giản chỉ vậy thôi hả? Chỉ là giúp đỡ thôi sao?

Đối với lời giải thích của Mặc Trì Úy, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn đầy sự hoài nghi, đôi mắt lóng lánh ngập nước toát lên vẻ nghi hoặc.

“Tâm Nhan, cô… cô thật sự đã hiểu lầm rồi, A Lãnh chỉ là… muốn giúp tôi mà thôi.” Mạnh Bạch Chỉ đang nằm trên giường bệnh, nói với âm thanh yếu ớt.

Nghe được cả hai người đều nói như vậy, sự hoài nghi trong lòng Đường Tâm Nhan chỉ có thể bị cô tạm thời áp xuống ở đáy lòng.

“Ông xã, anh đi mua một ít hoa quả đi.”

Đường Tâm Nhan mở miệng nói.

“Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho cô Mạnh.”

Mặc Trì Úy làm ra tư thế ok, lại hôn trộm lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan một cái rồi sau đó mới rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan mới đưa mắt đến trên người Mạnh Bạch Chỉ.

“Cô Mạnh à, bây giờ cô là một bệnh nhân, nên chuyên tâm dưỡng bệnh mới đúng, cho nên đừng nên có tâm tư gì không nên có, cô… sẽ không thành công đâu.”

Đường Tâm Nhan gọn gàng dứt khoát nói. Có lẽ Cố Nhiễm Nhiễm đã nói đúng, mình mới là vợ chính thức của Mặc Trì Úy, cần gì phải vì sự đồng cảm mà khiến cho người phụ nữ khác chiếm được chỗ tốt?

“Cô… cô đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu gì cả.”

Mạnh Bạch Chỉ mở to đôi mắt vẻ mặt vô tội nhìn về phía Đường Tâm Nhan.

“Cô không hiểu?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng: “Vừa rồi rõ ràng là cô đã thấy tôi đứng ở cửa, vậy mà lại không chịu rời khỏi ngực của chồng tôi. Cô Mạnh à, chồng tôi chỉ là vì cô đã hiến thận cho Tiểu Nghê nên mới chăm sóc cô mà thôi, cho nên cô cũng cần phải có chừng mực, đừng nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”

Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, đôi mắt phượng sắc bén mang theo chút ánh sáng lạnh lùng.

“Mặc kệ là cô có đồng ý hay không, trong khoảng thời gian tiếp theo, tôi và Mặc Trì Úy sẽ cùng nhau chăm sóc cho cô.”

Đường Tâm Nhan ngồi ở cái ghế vốn là chỗ ngồi của Mặc Trì Úy, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

“Cô…” Mạnh Bạch Chỉ thật sự không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ đưa ra quyết định như vậy, điều này càng làm cho sắc mặt cô ta càng thêm trắng bệt.

Nhìn thấy sắc mặt Mạnh Bạch Chỉ tái đi, Đường Tâm Nhan cũng có chút không đành lòng, nhưng mà ánh mắt tràn đầy khiêu khích khi mình đi vào cửa Mạnh Bạch Chỉ làm cho cô càng thêm kiên định với quyết định này.

Có lẽ là bởi vì quá kích động nên Mạnh Bạch Chỉ đã bất ngờ làm rơi chiếc ống nối với cơ thể của mình khiến cho Đường Tâm Nhan bị doạ một trận, cô vội vàng bấm chuông điện ở đầu giường.

Các bác sĩ và y tá rất nhanh cũng đã chạy đến phòng bệnh.

Mặc dù đã nối lại ống dẫn trong khoảng thời gian nhanh nhất có thể nhưng Mạnh Bạch Chỉ vẫn phải trải qua một trận đau đớn.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Khi Mặc Trì Úy đem hoa quả vào phòng bệnh, nhìn thấy bác sĩ và y tá đều có mặt thì lập tức hỏi.

Nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ người đang cố nhịn đau đớn lập tức chảy ra những giọt nước mắt đau đớn.

“Cô sao vậy?” Mặc Trì Úy thật sự không ngờ mình chỉ mới rời đi có một lúc mà Mạnh Bạch Chỉ lại ở đây khóc đến đau lòng như vậy, hơn nữa sắc mặt còn hết sức tái nhợt.

“Trên người bệnh nhân bị đứt một ống dẫn, có lẽ là do tâm tình bị kích động tạo thành.” Bác sĩ đến trước mặt Mặc Trì Úy nói.

Tâm trạng kích động? Khi nghe thấy mấy từ này, đôi mắt đen sâu thăm thẳm không thấy đáy lập tức dời đến trên người Đường Tâm Nhan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK