Cô nhắc đến anh và Kiều Phi Nhi, anh lại không có phủ nhận. Như thể cô không nên nhắc đến Kiều Phi Nhi, hình dáng vô cùng căng thẳng, thể hiện sự tức giận và bất mãn của anh.
Cô thực sự không biết anh đang khó chịu vì điều gì.
Hít một hơi thật sâu, cô không muốn tỏ ra yếu đuối và oán giận trước mặt anh, cô lạnh lùng nói: “Những ngày này, anh giúp em không ít, em không biết trả ơn anh như thế nào, nếu như anh có hứng thú với cơ thể của em, không chê bẩn thỉu, thì cứ việc.”
Nghe lời nói của cô, trong mắt anh hiện lên sự tức giận, ánh mắt anh giống như một vòng xoáy nguy hiểm muốn nuốt chửng cô.
“Anh còn không biết em có thể rẻ mạt như vậy.” Anh là thích thân thể của cô, muốn cùng cô làm chuyện thân mật, nhưng nếu cô không muốn, anh sẽ không bao giờ ép buộc cô.
Nhưng bây giờ, cô đem bản thân cô biến thành thứ gì rồi? Vật trao đổi sao?
Anh dùng bàn tay to lớn của mình bóp chặt lấy khuôn mặt cô, thở hắt ra một cách lạnh lùng, cảm giác áp bức: “Đường Tâm Nhan, em muốn chọc tức anh đúng không?”
Đường Tâm Nhan không biết bản thân đã nói sai ở đâu rồi, anh và Kiều Phi Nhi có ý với nhau, cô tác hợp cho bọn họ.
Anh muốn nhận được báo đáp từ cô, cô cũng nguyện ý cho anh. Nhưng anh vẫn muốn sỉ nhục cô, nói cô rẻ mạt. Người nên tức điên lên là cô mới đúng.
Hai người quá gần nhau, lồng ngực mềm mại của cô bị anh ép chặt đến không thở nổi, hai tay đặt lên ngực anh đẩy mạnh: “Mặc Trì Úy, em vốn không muốn chọc điên anh, không phải em chặn anh lại trong nhà vệ sinh, cũng không phải em cứ nắm lấy anh không buông.”
Mặc Trì Úy liếc mắt một cái, ánh mắt vô cùng lạnh lùng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào: “Vì vậy, em cảm thấy là anh cứ giữ lấy em mãi không chịu buông sao?”
Anh nhấn mạnh hai chữ “giữ lấy”.
Đường Tâm Nhan vô cùng tức giận, rõ ràng là anh lừa gạt cô nhưng tại sao ngược lại, nhìn giống như cô mới là người làm sai?
Thấy ánh mắt anh như muốn nuốt sống cô, cô làm gì dám nói lời nào, cắn chặt môi, hai mắt đỏ bừng ngoan cố nhìn anh. Trong không khí, mùi tanh gươm nhuốm lên.
Im lặng gần một phút đồng hồ, anh đột nhiên buông cô ra, thân hình cao lớn lùi ra phía sau hai bước, hít một hơi thuốc, đường nét trong làn khói trắng càng lúc càng trầm trọng.
“Nếu như là vì em ghen với Kiều Phi Nh thì không cần phải như vậy. Nếu như không phải là vì em đang ghen mà nói ra những lời như vậy, vậy thì anh không giữ lấy em nữa.”
Nghe câu cuối cùng, trái tim Đường Tâm Nhan bỗng cảm thấy vô cùng hụt hẫng, như có một bàn tay đen vô hình bóp chặt trái tim cô.
Đường Tâm Nhan biết bản thân là vì đang ghen, sợ bị bắt thóp nên mới nói những lời như vậy trước mặt anh, vì vậy cô muốn bảo vệ trái tim mình khỏi bị anh chà đạp. Nhưng anh vừa mới nói cái gì, không cần ghen giữa anh với Kiều Phi Nhi. Lẽ nào, là cô hiểu nhầm bọn họ sao?
Hít một hơi thật sâu, cô quyết định dũng cảm một lần, cô nói với anh về việc gặp anh và Kiều Phi Nhi cùng ăn tối với nhau, và nghe nói rằng Kiều Phi Nhi đang có thai, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì điện thoại di động của anh đã đổ chuông.
Cô cắn môi, muốn đợi anh trả lời điện thoại xong mới hỏi. Tuy nhiên, anh không cho cô có cơ hội để hỏi.
Mặc dù không nghe được đầu dây bên kia nói gì nhưng cô có thể lờ mờ đoán ra được đó là Kiều Phi Nhi.
Anh chỉ nói “Anh sẽ đến đó ngay” rồi cúp điện thoại và cúi đầu nhìn Đường Tâm Nhan: “Anh có việc phải đi ngay bây giờ, em nghĩ cho kĩ, anh sẽ gọi điện thoại cho em sau.”
Nhìn dáng vẻ lãnh đạm cao lớn của anh, Đường Tâm Nhan thật sự muốn hỏi, nếu Kiều Phi Nhi không quan trọng, tại sao khi nghe điện thoại của cô ta xong thì anh lại rời đi?
Anh đặt cô ở vị trí nào?