Cô nhìn sang người phụ nữ mặc trang phục đen toàn thân, đến diện mạo cũng không nhìn rõ kia vài lần, Mạnh Bạch Chỉ cố kìm nén niềm kích động muốn lột bỏ chiếc khăn che mặt kia, cô chủ động nắm lấy cánh tay Mặc Trì Úy, thân thiết ghé sát gương mặt nhỏ nhắn của cô lại: “A Lãnh, em muốn thương lượng với anh về chi tiết bữa tiệc sinh nhật nữa đấy…”
Nhìn thấy hai người thân mật đi lên trên lầu, Đường Tâm Nhan cố nén nỗi kích động muốn đi thi, cô xoay người, về lại phòng ăn.
Cô ăn món trứng ốp mà một lát nữa Mặc Trì Úy sẽ ăn, cô về phòng bếp làm thêm một phần nữa.
Trong đầu hiện ra cảnh tượng anh thay quần áo, Mạnh Bạch Chỉ đứng ở một bên quan sát, cô tức giận đến mức hốc mắt đỏ cả lên.
Vài phút sau, Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ lần lượt đi vào phòng ăn.
Mặc Trì Úy đã thay một chiếc áo sơ mi đen và quần tây đen, hai chiếc cúc áo đầu tiên không cài, loại vải được thiết kế riêng làm nổi bật dáng người cao lớn cứng cáp của anh.
Anh ngồi vào bàn ăn, uống một ngụm sữa, vừa xem báo vừa ăn bữa sáng.
Mạnh Bạch Chỉ nhanh chóng ngồi ngay bên cạnh anh, cắn được hai miếng lại không kìm được nhìn anh một cái, sợ anh biến mất trước mắt mình.
Đường Tâm Nhan ở lại trong bếp không đi ra ngoài.
Cô yên lặng trong lòng đếm đến mười, phòng ăn truyền đến tiếng động.
“Cô đầu bếp kia, cô làm cái gì thế hả?” Giọng điệu tức giận của Mạnh Bạch Chỉ vang lên.
Đường Tâm Nhan đi đến phòng ăn, nhìn thấy Mặc Trì Úy đang uống nước liên tục, cô giả vờ tỏ vẻ như không biết chuyện gì: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạnh Bạch Chỉ cầm đĩa trứng chần nước sôi vẫn chưa chín của Mặc Trì Úy lên nói: “Cô làm gì A Lãnh thế hả? Cô muốn anh ấy chết đúng không? Rốt cuộc là cô có biết nấu ăn hay không, nếu không làm được có thể lập tức từ chức, biến khỏi đây ngay.”
Đường Tâm Nhan chớp chớp mắt nói: “Ngại quá, tôi không cố ý đâu, cô Mạnh, bữa sáng tôi nấu cho cô không hợp khẩu vị của cô ư?”
Mạnh Bạch Chỉ sắc mặt cứng đờ: “Của tôi không sao.”
“Vậy nghĩa là tôi cũng có thể nấu ăn ngon, phần của ông chủ là do tôi không cẩn thận bỏ nhiều muối, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Mạnh Bạch Chỉ đặt đĩa xuống, cau mày nhìn Đường Tâm Nhan: “Đây là thái độ mà cô nói chuyện với chủ nhân đấy à?”
“Chủ của tôi là anh Mặc ạ.” Nói cách khác, không phải là Mạnh Bạch Chỉ. Cho dù muốn dạy dỗ cô, vậy thì cũng phải đợi kết hôn với Mặc Trì Úy đi đã!
Huống chi bây giờ cô mới là vợ hợp pháp của Mặc Trì Úy!
Mạnh Bạch Chỉ không ngờ được người giúp việc mới của Mặc Trì Úy lại nói năng sắc bén như vậy, trước mặt Mặc Trì Úy cô lại không có cách nào dạy dỗ được người phụ nữ này.
Đôi mắt đỏ bừng, Mạnh Bạch Chỉ đến gần Mặc Trì Úy vẻ mặt đau khổ như sắp khóc đến nơi: “A Lãnh,anh xem xem, cô ta chẳng xem em ra gì, tuy rằng anh vẫn chưa cưới em nhưng em vẫn là vợ sắp cưới của anh cơ mà!”
Đường Tâm Nhan nhìn về phía Mặc Trì Úy vẫn chưa nói lời nào, nếu anh bảo cô xin lỗi Mạnh Bạch Chỉ, vậy thì cô lập tức rời đi.
Cô sẽ về An Thành sinh đứa bé ra, không bao giờ đến nước M nữa.
Mặc Trì Úy buông tờ báo trong tay xuống, nheo mắt nhìn Mạnh Bạch Chỉ đang sắp khóc: “Chỉ là chút việc nhỏ, cần gì phải thế?”
Nghe thấy lời Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ cố nén nước mắt rơi xuống nói: “Cô ta không làm tốt việc của mình, em chỉ nói vài câu, lẽ nào lại không được hay sao? Có phải anh đau lòng cho cô ta không?”
Mặc Trì Úy nhíu mày, không hiểu Bạch Chỉ đang so đo điều gì với người giúp việc.
Trước kia thím giúp việc ở đây cũng chưa từng thấy cô ấy thế này bao giờ
“Là người thì đều sẽ mắc sai lầm, hơn nữa cô ta cũng không phải cố ý, lần sau để ý một chút là được rồi, cần gì phải tính toán so đo.” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng nói xong, đứng dậy rời đi.