Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không muốn tranh luận với anh nữa, nói gì thì nói, sau khi biết được sự thật gia đình phá sản, cô đã nói rõ với anh rồi.

Mặc dù cô không biết anh và cha cô có ân oán gì, nhưng sự ghẻ lạnh và bất bình đã hình thành trong lòng cô, không cách nào quay lại như quá khứ.

Cô ấy biết rằng anh ấy là một người có tính khí độc đoán và mạnh mẽ, nếu có vấn đề nhỏ, cô có thể nhịn, nhường anh một bước.

Nhưng khi gặp chuyện lớn, cô ấy sẽ không bao giờ nhượng bộ.

Hít mũi, cô lạnh lùng nhìn anh: “Mặc Trì Uý, vướng víu thế này có ích lợi gì?”

Mặc Trì Uý thấy cô không còn tình cảm như cũ, trong mắt lạnh nhạt, tựa như không bao giờ muốn liên quan gì đến anh nữa, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt sáng như đuốc.: “Anh có thể làm được. Anh có thể đền bù cho hai mẹ con em, sau này em muốn sống như thế nào, anh đều có thể đáp ứng cho hai mẹ con em.”

Đôi mắt Đường Tâm Nhan phút chốc đỏ lên, lồng ngực đập rộn ràng: “Vậy còn bố tôi, ông ấy có thể sống lại được không?”

Thân thể cao lớn của Mặc Trì Uý run lên.

Trên mặt không thay đổi cảm xúc quá nhiều, chỉ có ánh mắt càng lúc càng sâu.

“Nhất định phải như thế này sao?” Giọng anh khàn khàn.

Đôi mi dài và mảnh mai của Đường Tâm Nhan bất giác run lên, cụp mắt xuống, sau vài giây, cô lại nhìn anh: “Anh nghĩ em nên làm gì? Coi như cái gì cũng không biết gì, không có chuyện gì, không có chuyện gì xảy ra hay sao, tiếp tục sống với anh như người không hồn hay sao? Nếu bố em còn sống, em có thể tha thứ cho anh vì đã làm gia đình bọn em phá sản, nhưng ông ấy đã chết, là một mạng đó, Mặc Trì Uý, tuy rằng nói ông ấy là do bị tai nạn xe mà mất, nhưng nếu không phải là vì anh gây khó dễ cho Đường Thị, thì ông ấy sẽ không kiệt sức, không mất ngủ cả đêm, và sẽ không gặp tai nạn xe hơi!”.

Cô hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng rơi không tự chủ được: “Đáng ghét nhất, anh rõ ràng đã làm chuyện có lỗi với gia đình em, vậy mà anh còn muốn cưới em, anh rốt cuộc là đang muốn cái gì? Làm gì? Nói trắng ra, nếu là trả thù, được rồi, anh đạt được mục đích rồi đó, sau khi biết được sự thật, em thật sự là sống không bằng chết, quả thực rất đau!

Nhưng điều cô ấy ghét nhất chính là bản thân.

Biết anh là kẻ thù của gia đình cô nhưng cô vẫn không nỡ phá đi đứa con trong bụng.

Mặc Trì Uý nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt như pha lê trượt trên mặt Đường Tâm Nhan, anh cau mày, giơ tay định lau cho cô, nhưng cô hất tay anh ra: “Đừng chạm vào tôi!”

Vẻ mặt Mặc Trì Uý vô cùng ảm đạm, lòng bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, ngón tay thô ráp của anh mạnh bạo lau nước mắt trên mặt cô.

Cô không thể đẩy anh ra, cô tức giận khôn cùng, hàm răng trắng cắn chặt môi, như muốn găm vào môi cô, đầu ngón tay anh chạm vào môi cô, thấp giọng ra lệnh: “ Đừng cắn nữa.”

Cô không thích giọng điệu ra lệnh của anh, cô đã nói rõ ràng như vậy, cô làm gì, liên quan gì đến anh?

Anh bảo cô đừng cắn, thì cô cứ cắn.

Đôi mắt sâu và hẹp của Mặc Trì Uý càng ngày càng tối, như mây mù và bão tố cuồng bạo, giống như giây tiếp theo sẽ xé tan cô, nuốt lấy cô.

Anh ta tuy trời sinh đẹp trai, nhưng vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn, tính tình lãnh đạm, cứng rắn, lúc tức giận quả thực không cần làm gì, một ánh mắt của anh ta cũng có thể khiến người ta sợ hãi.

Đường Tâm Nhan dù sao vẫn là một thiếu nữ, trước mặt người sao thâm như anh, cô quá non nớt và thanh tú, bị ánh mắt lạnh lùng và vẻ mặt u ám của anh nhìn, trái tim cô run lên, cuối cùng buông đôi môi đang mím chặt ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK