Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bóng dáng Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan rời đi, Phó Tư Thần tức muốn chết. Anh ta vừa định đuổi theo ra ngoài thì đã bị Đường Vũ Nhu chặn lại.

“Phó Tư Thần, anh với người phụ nữ hèn hạ kia đã ly hôn rồi, đừng quấy rầy người phụ nữ đó nữa, nếu không… nếu không em sẽ không để anh yên đâu.”

Đường Vũ Nhu tức giận hét lên.

Đối diện với lời uy hiếp của Đường Vũ Nhu, đôi môi mỏng của Phó Tư Thần nhếch lên đầy giễu cợt.

“Bây giờ tôi mới phát hiện ra, hóa ra Đường Tâm Nhan dịu dàng hơn cô rất nhiều, cô ấy mới là bảo vật.” Phó Tư Thần nói, lúc nhắc đến Đường Tâm Nhan, trên mặt anh ta hiện lên một nụ cười vô cùng dịu dàng và tình cảm.

Sau khi ly hôn rồi Phó Tư Thần mới phát hiện ra, Đường Tâm Nhan mới là người phụ nữ đáng để đàn ông yêu thương trong lòng. Còn Đường Vũ Nhu, nếu không phải cô ta đang mang thai đứa con của mình thì sao anh ta có thể để cô ta ở bên cạnh mình được?

“Phó Tư Thần, ý của anh là gì? Anh… Anh hết hy vọng rồi, Mặc Trì Úy sẽ không để anh đạt được mục đích đâu.”

Đường Vũ Nhu tràn đầy tự tin nói.

“Không liên quan đến cô.” Nhìn bóng dáng Phó Tư Thần xoay người rời đi, trên mặt Đường Vũ Nhu hiện lên một nụ cười âm u lạnh lẽo.

Còn Mạnh Bạch Chỉ đang ở biệt thự lại vô cùng vui vẻ. Nghĩ đến việc Mặc Trì Úy không bao lâu nữa sẽ chia tay với Đường Tâm Nhan, cô ta càng cười ngoác đến tận mang tai.

“Cô Mạnh, đây là cà phê của cô.” Người giúp việc đặt ly cà phê mới pha trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.

Mạnh Bạch Chỉ gật đầu, tất nhiên là cô ta cực kì hài lòng với sự tôn trọng của người giúp việc.

“Yên tâm đi, đợi đến khi tôi ngồi lên được vị trí cô chủ của nhà họ Mặc, tôi sẽ không đối xử tệ với cô đâu.”

Nghe được câu nói của Mạnh Bạch Chỉ, vẻ mặt của người giúp việc cực kì nịnh bợ.

Chỉ là Mạnh Bạch Chỉ còn chưa hưng phấn được bao lâu thì nửa tiếng sau, Mặc Trì Úy đã chạy xe vào trong sân của biệt thự rồi.

Thấy Mặc Trì Úy bước từ trên xe xuống, Mạnh Bạch Chỉ lập tức đặt chiếc cốc trong tay xuống, vui vẻ chạy về phía chiếc xe. Nhưng mà…

Nhưng chuyện mà Mạnh Bạch Chỉ tuyệt đối không nghĩ tới chính là xuống xe cùng anh còn có… còn có Đường Tâm Nhan và Liễu Nguyệt nữa.

Người phụ nữ hèn hạ đó sao lại trở về chứ? Không phải cô ta đã bị đuổi đi rồi sao? Phó Tư Thần chết tiệt, có một người phụ nữ thôi mà cũng không giữ được, đúng là đồ vô dụng.

Hít một hơi thật sâu, Mạnh Bạch Chỉ ổn định lại tinh thần rồi mới nở nụ cười đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.

“A Lãnh, cuối cùng anh cũng trở về rồi, em đã nấu bữa tối cho anh ăn đó.”

Mạnh Bạch Chỉ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trực tiếp nắm lấy cánh tay Mặc Trì Úy, trên mặt hiện lên một nụ cười.

“Mạnh Bạch Chỉ, đồ đạc của tôi đâu?” Đường Tâm Nhan cực kì tức giận khi nghĩ tới đống đồ đạc của mình bị Mạnh Bạch Chỉ vứt đi.

“Đồ đạc của cô? Đồ đạc gì cơ? Tôi không hiểu.” Vẻ mặt Mạnh Bạch Chỉ vô tội nhìn Đường Tâm Nhan.

Đúng là một người phụ nữ biết diễn kịch.

“Mặc Trì Úy, đồ đạc của tôi đã bị người phụ nữ này sai người giúp việc vứt đi hết rồi, hy vọng anh sẽ cho tôi một lời giải thích.” Đường Tâm Nhan hướng ánh mắt không chút nhiệt độ nào lên người Mặc Trì Úy.

“A Lãnh, anh đừng nghe cô ta nói bậy, sao em có thể sai người vứt đồ đạc của cô ta đi chứ? Đây là cô ta cố ý hãm hại em, anh không muốn để cô ta đi với chồng cũ của mình nên cô ta mới cố ý nói vậy đó.”

Mạnh Bạch Chỉ lo lắng nói.

Ánh mắt của Mặc Trì Úy cuối cùng cũng lướt qua Đường Tâm Nhan và rơi lên người Mạnh Bạch Chỉ. Đôi mắt diều hâu như hồ nước lạnh lẽo kia khiến Mạnh Bạch Chỉ dâng lên một dự cảm xấu trong lòng.

“Thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi đây, hôn ước của chúng ta… kết thúc.” Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy hé mở, giọng nói lạnh như băng kia không cho người khác thay đổi lời dư thừa nào.

“Cái gì? Anh muốn… muốn hủy bỏ hôn ước với em? Không, không thể được, A Lãnh, em yêu anh như thế, hơn nữa em còn hiến một quả thận cho Tiểu Nghê nữa, anh cũng từng nói sẽ chịu trách nhiệm với em cơ mà.”

Sắc mặt Mạnh Bạch Chỉ trở nên trắng bệch khi nghe thấy bốn chữ hủy bỏ hôn ước này.

Lục Tử Thâm với Đường Tâm Nhan ở bên cạnh cũng vô cùng bất ngờ.

“Anh tư, anh có cần suy nghĩ một chút không? Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ gì đâu?” Lục Tử Thâm đến bên cạnh Mặc Trì Úy, nhỏ giọng nói.

Mặc Trì Úy nhướng mày.

“Cậu cho rằng tôi sẽ nói đùa kiểu này à?”

Mặc dù chứng cứ vẫn còn nghi vấn, nhưng Lục Tử Thâm lại hiểu rất rõ Mặc Trì Úy. Vậy nên anh ra rất chắc chắn, anh tư đã đưa ra quyết định nào rồi thì sẽ không thay đổi đâu.

Thấy sắc mặt trắng bệch, vô cùng khẩn cầu của Mạnh Bạch Chỉ nhìn Mặc Trì Úy, Lục Tử Thâm chỉ có thể lắc đầu đồng cảm thôi.

“Tôi sẽ cho cô một số tiền, đủ để cô sống hết đời này, nhưng sau này, cô không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Mặc Trì Úy mở miệng lần nữa, giọng nói trầm thấp của anh lần này lại càng lạnh lùng hơn nữa, giống như sương lạnh ngàn năm vậy.

“Không, em không cần, em không muốn hủy bỏ hôn ước, em yêu anh mà.”

Mạnh Bạch Chỉ gần như quỳ xuống đất cầu xin Mặc Trì Úy nhưng Mặc Trì Úy hoàn toàn không hề để ý đến những chuyện này.

“Tôi đã cho cô một cơ hội rồi, nhưng cô lại không biết trân trọng nó. Tôi cũng đã nói rồi, mặc dù cô ấy là con gái của kẻ thù tôi, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến sẽ để người nào khác làm hại cô ấy cả. Bạch Chỉ, điều cô không nên làm nhất chính là muốn dọn dẹp cô ấy hết lần này đến lần khác.”

Ánh mắt sắc bén của Mặc Trì Úy rơi lên người Mạnh Bạch Chỉ.

“Em… em có thể nhận lỗi với cô ta, A Lãnh, em sẽ nhận lỗi với cô ta về tất cả những chuyện em đã làm, được không? Anh đừng đuổi em đi mà, đừng mà.”

Mạnh Bạch Chỉ đau khổ cầu xin.

“Thím Vương, thu dọn đồ đạc của cô Mạnh đi.”

Mặc Trì Úy không để ý đến lời cầu xin của Mạnh Bạch Chỉ, lạnh lùng ra lệnh trực tiếp cho người hầu ở bên cạnh.

Nửa tiếng sau, thím Vương đã thu dọng xong hết đồ đạc của Mạnh Bạch Chỉ, sau đó đặt nó bên cạnh chân cô ta với vẻ mặt đồng cảm.

“Bạch Chỉ, đi đi, anh tư đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi đâu.”

Lục Tử Thâm đến bên cạnh Mạnh Bạch Chỉ, khẽ nói.

Một tấm séc trị giá 50 triệu nhân dân tệ được đặt trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.

Nhìn gương mặt không có chút biểu cảm nào của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu.

“Được, em đi, nhưng mà…” Ánh mắt đầy độc ác của Mạnh Bạch Chỉ hung hăng nhìn Đường Tâm Nhan.

“Cô sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Nói xong câu này, Mạnh Bạch Chỉ mới cần lấy vali của mình, nhận tấm séc kia rồi rời đi mà không thèm quay đầu lại.

Đường Tâm Nhan cũng không ngờ được Mặc Trì Úy lại chọn cách này để cắt đứt quan hệ với Mạnh Bạch Chỉ.

Hôn ước của họ đã hủy bỏ rồi, nhưng… nhưng còn đứa trẻ kia thì sao? Đứa trẻ là vô tội mà, không phải sao?

“Đứa trẻ phải làm sao?” Lúc Mặc Trì Úy đi đến trước mặt cô, Đường Tâm Nhan mới lạnh lùng hỏi.

Đứa trẻ? Mặc Trì Úy nhướng mày.

“Nếu như đứa trẻ cô đang nhắc đến là Tiểu Nghê thì tôi chỉ có thể nói cho cô biết, nó chỉ là em trai của tôi thôi, bởi vì bố mẹ nó đã qua đời từ sớm nên nó mới luôn gọi tôi là bố.”

Mặc Trì Úy nói. Anh cũng không ngờ được mình lại nói ra chuyện này khi nghe câu hỏi của Đường Tâm Nhan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK