Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nó không có ở đây.” Liễu Nguyệt trả lời một cách dứt khoát.

Không có ở đây?

Nghe thấy mấy chữ này, đôi mắt của Mặc Trì Úy trở nên lạnh lẽo, u ám.

“Con vừa mới từ nhà trưởng thôn về đây, ông ấy nói với con, đã thấy Tâm Nhan quay về.”

Mặc Trì Úy nói.

Liễu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

“Đừng là đã quay về, nhưng bây giờ không có ở đây.”

Mặc Trí Úy nháy mắt với Giản Thành đang đứng bên cạnh, Giản Thành ngay lập tức hiểu rõ đi về phía Liễu Nguyệt, nhanh chóng kéo bà sang một bên.

Mặc Trì Úy liền chớp lấy cơ hội, lập tức bước vào nhà.

Căn nhà không lớn, nên sau khi Mặc Trì Úi đi vào đã có thể nhìn thấy rõ.

Chẳng lẽ người phụ nữ nhỏ bé của mình thật sự đã bỏ đi rồi sao?

Không tìm thấy Đường Tâm Nhan ở trong phòng, vẻ mặt Mặc Trì Úy đầy thất vọng, anh vẫn luôn chắc chắn rằng cô gái nhỏ bé của mình nhất sẽ về bên mẹ, bây giờ xem ra sự chắc chắn của mình lại biến thành trò cười rồi.

“Không có?” Thấy sếp của mình một mình bước ra khỏi phòng, Giản Thành đang chịu trách nhiệm ngăn cản Liễu Nguyệt lại có vẻ mặt rất kinh ngạc.

“Tôi đã nói rồi, Tâm Nhan không có ở đây.”

Liễu Nguyệt thấy Mặc Trì Úy thất vọng bước ra, bà lại nở một nụ cười vui vẻ.

Mặc Trì Úy nhíu chặt mày.

“Nếu cô ấy có liên lạc với mẹ, hãy nói với cô ấy rằng, con sẽ không để cô ấy thoát khỏi lòng bàn tay con đâu, về chuyện ly hôn, chỉ cần Mặc Trì Úy này còn sống thì cô ấy đứng hòng.”

Mặc Trì Úy nói xong đi thẳng ra cửa.

“Thưa bà, vừa nãy xúc phạm bà rồi ạ.”

Giản Thành thấy Mặc Trì Úy bỏ đi, cậu cũng vội vàng chạy theo.

“Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu? Quay về sao?”

Giản Thành nhẹ nhàng hỏi.

“Về trước đã.”

Khi Mặc Trì Úy quay về biệt thụ, Trì Chi Hành lập tức xông đến trước mặt anh.

“Sao rồi? Người phụ nữ của anh có ở quê không?” Trì Chi Hành sốt ruột hỏi, anh vẫn luông có một niềm tin rằng, chỉ cần tìm thấy Đường Tâm Nhan là nhất định có thể tìm thấy được luôn người phụ nữ của mình.

“Không có.”

Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lộ ra chút mệt mỏi, lâu như vậy rồi mà vẫn không liên lạc được cô ấy, thật sự anh rất ngạc nhiên, không ngờ mình phái nhiều người đi tìm như thế mà vẫn không thấy bóng dáng của hai người phụ nữ đó đâu.

“Không có?”

Nghe thấy hai chữ này, Trì Chi Hành thật sự tuyệt vọng.

“Anh Tư, anh không lo lắng chút nào sao?” Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mặc Trì Úy, Trì Chi Hành có chút kinh ngạc, chẳng lẽ anh không yêu Đường Tâm Nhan nhiều sao? Cho nên cô ấy rời đi, anh ấy lại chẳng lẽ lo lắng chút nào cả?

“Yên tâm đi, người phụ nữ của cậu là một quản lý tốt, cô ấy hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc cho bản thân mình và cả người con gái của tôi, sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào, nếu đã tìm không thấy bọn họ, chứng tỏ rằng bọn họ đang trốn chúng ta. bây giờ việc chúng ta có thể làm đó chính là chờ đợi.”

Mặc Trì Úy rót hay ly rượu vang, đặt một ly xuống trước mặt Trì Chi Hành.

“Chỉ mong là vậy.” Trì Chi Hành nâng ly lên, một hơi uống cạn.

Resort Thiên Lý.

Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đang nhàn nhã bưng một ly cocktail, ngồi trên ghế tre.

Thời gian đi du lịch, khiến tâm trạng của bọn hồi phục rất nhiều, nhất là Cố Nhiễm Nhiễm đã lấy lại được nụ cười.

“Chúng ta đã đi được nửa tháng, tôi nhớ con rồi.”

Đường Tâm Nhan thấp giọng nói, mỗi lần nhớ con, cô sẽ cực kỳ đau lòng.

Chỉ nửa tháng ngắn ngủi mà gò má của Đường Tâm Nhan đã hốc hác hẳn đi, Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài.

“Về thôi, sau khi về hãy nói chuyện đàng hoàng với Mặc Trì Úy, có lẽ hai người sẽ có một kết thúc khác.”

Cố Nhiễm Nhiễm lên tiếng, cô hiểu rất rõ suy nghĩ của Đường Tâm Nhan.

“Thế cô thì sao? Không về cùng tôi sao? Có lẽ cô cũng nên nói chuyện đàng hoàng với Trì Chi Hành đi, tôi tin nếu như anh ấy yêu cô thì khoảng thời gian này sẽ cuống cuồng lên mà đi tìm cô thôi.

Đường Tâm Nhan nghiêm túc nhìn Cố Nhiễm Nhiễm.

“Tôi về không phải vè muốn nói chuyện với anh ấy, chỉ là tôi tìm được một công việc, tôi muốn quay lại công việc kinh doanh cũ, tự tạo cho mình một cuộc sống đầy đủ, phong phú hơn thôi.”

Cố Nhiễm Nhiễm cười nói.

Mặc dù công việc của một quản lý rất mệt mỏi nhưng có thể khiến bản thân càng hoàn thiện hơn, có lẽ chỉ cần quay cuồng trong một cuộc sống bận rộn, con người ra mới có thể quên đi tất cả những nổi đau của mình.

Hai người nhanh chóng đặt vé về nước, lúc bọn họ vừa mới đặt vé xong, Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành ở nơi phương xa đã nhận được tin tức.

“Thì ra bọn họ vẫn luôn lưu trú tại một resort ở miền quê nước Pháp, chả trách chẳng thể nào tìm được hai cô gái này.”

Biết được cuộc gọi đặt vé của Cố Nhiễm Nhiễm điện thoại đến từ một resort nghĩ mát tại vùng quê nước Pháp, Mặc Trì Úy phải thừa nhận rằng, quả thực bọn họ đã sắp xếp một chuyến đi xa nhà rất tỉ mỉ, tinh vi.

“Cho dù bọn họ có trở lại thì em vẫn phải đánh một trận chiến gian nan nữa.” Nghĩ đến tính khí của Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành có thể đoán được những ngày sắp đến, mình sẽ không thể nào có kết cục tốt.

“Chỉ cần chân thành có thể giải quyết được tất cả.”

Vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy lộ ra một nụ cười đầy bí ẩn.

Mười giờ sáng, Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành đã đến sân bay, sớm biết Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan đáp chuyến bay nào, nên bọn họ đã đến sớm trước nửa tiếng.

“Trì Chi Hành, cậu cứ phải đi tới đi lui như vậy sao? Cho dù máy bay không delay, cũng phải nửa tiếng tiếng mới đến.”

Thấy ánh mắt mình cứ nhìn qua nhìn lại theo Trì Chi Hành, Mặc Trì Úy đặt tài liệu trong tay xuống, gương mặt sắc sảo góc cạnh đẹp trai của anh nở một nụ cười giễu cợt.

“Em căng thẳng.” Trì Chi Hành xấu hổ nói.

Mặc Trì Úy lắc đầu.

“Chỉ lúc đối diện với Cố Nhiễm Nhiễm, cậu mới phản ứng như vậy, Trì Chi Hnhà, cả đời này coi như cậu đã bị người phụ nữ này thao túng rồi.”

Sau khi Trì Chi Hành nghe thấy những lời này, lập tức ngồi xuống trước mặt Mặc Trì Úy.

“Anh Tư, bây giờ anh thật sự đã quên đi hết mọi thù hận với Đường Tâm Nhan rồi sao, có thể bắt đầu lại không?” Trì Chi Hành nghiêm túc hỏi.

Mặc Trì Úy nhíu mày.

“Cậu nói xem?” Câu nói có chút lấp lửng khiến Trì Chi Hành ngạc nhiên.

Nửa tiếng sau, Trì Chi Hành chạy ra khỏi phòng VIP trước.

Khi anh nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang kéo vali, cười với Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.

“Anh Tư, bọn họ về rồi.”

Vẻ mặt Trì Chi Hành rất hưng phấn.

“Tôi thấy rồi.”

Mặc Trì Úy nói xong, liền đi thẳng về phía người phụ nữ của mình.

“Sao các cô lại quay về rồi?” Thấy Trì Chi Hành và Mặc Trì Úy đi về phía mình, Đường Tâm Nhan giật mình.

Cố Nhiễm Nhiễm hoàn toàn không hề ngạc nhiên với sự xuất hiện của hai người này.

“Lúc tôi gọi cho hãng hàng không đặt vé, đã nghĩ đến, bọn họ sẽ lập tức biết được thông tin chuyến bay của chúng ta.” Cố Nhiễm Nhiễm nhàn nhạt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK