Đây là bộ mặt thật của anh sao?
Có lẽ là vậy!
Để có được những gì mình muốn, anh sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Bờ môi cô run lên, cô muốn nói gì đó, nhưng anh đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng áp chặt vào môi cô.
Giống như là tức giận, lại giống như khổ sở, hoặc cũng có thể là bất lực, anh cạy mở răng cô ra, trực tiếp càn quét khoang miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi hồng của cô, khuấy động, quấn quít.
Đường Tâm Nhan không ngờ anh lại dám hôn cô, cô vừa tức giận vừa lo lắng, dùng hai tay đẩy mạnh anh ra, nhưng anh như bức tường đồng không vững chắc, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.
Anh hôn cô rất sâu, lúc đầu cô còn chống cự, phản kháng, nhưng về sau cô cũng không phản kháng nữa.
Nhưng có điều, cô không đáp lại anh.
Anh dừng lại, đôi mắt u ám, nhìn sâu vào mắt cô.
Trong mắt cô có một tầng sương mỏng, giống như mặt hồ phẳng lặng không hề gợn sóng.
Cô không hận anh, nhưng cô có cách nào yêu anh nữa.
Mặc Trì Úy từng chút một, nới lỏng lòng bàn tay to lớn đang ôm lấy eo cô ra, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh cuồn cuộn.
Yết hầu anh trượt lên xuống, đôi môi mỏng của anh hé mở nhưng anh không nói lấy một lời.
Đường Tâm Nhan bấm thang máy, ngay khi cửa thang máy vừa mở, cô bước nhanh vào đó, như thể có ma quỷ đang đuổi đằng sau cô.
…
Trở lại chung cư, nhìn Liễu Nguyệt đang đợi ở phòng khách, Đường Tâm Nhan lau nước mắt trên mặt, cô đi tới, nhẹ giọng gọi: “Mẹ.”
Liễu Nguyệt đưa một chiếc túi sưởi cho Đường Tâm Nhan: “Mẹ có hâm sữa cho con đó.” Nói xong bà đi vào bếp và mang sữa từ lò vi sóng ra.
Bây giờ trạng thái tinh thần của mẹ cô đã có chuyển biến tốt, mặc dù cô mất đi Mặc Trì Úy, nhưng cô vẫn còn mẹ, vẫn còn người thân ruột thịt với cô.
Uống một ngụm sữa, cô nhìn xuống cái bụng khá phẳng lì của mình.
Ngoài mẹ ra, cô còn có cục cưng bé nhỏ nữa.
Cô không đơn độc.
…
Mặc Trì Úy đứng trước thang máy rất lâu.
Anh khẽ nhắm đôi mắt hằn lên tia máu, cuộn chặt nắm tay đấm mạnh lên tường.
Máu từ kẽ ngón tay rỉ ra, chảy xuống.
Một lúc lâu sau, anh mới quay trở lại xe.
Anh tắt máy sưởi, hạ cửa sổ xuống, tăng tốc độ xe, dường như không cảm nhận được cái lạnh, gió quật mạnh vào mặt đau đớn.
Bốn giờ sáng, thím Vương nghe thấy tiếng mở cửa, bà rời giường nhìn vào phòng khách.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy cả người đã ướt sũng, mặt mũi trắng bệch, bà lo lắng nói: “Cậu chủ”
Mặc Trì Úy khoát tay ra hiệu cho thím Vương không cần quan tâm đến anh.
Anh đi vào phòng ngủ, bước vào phòng tắm, tắm rửa xong mặc áo choàng ngã xuống giường.
Ngày hôm sau, thím Vương dậy làm bữa sáng, bà gõ cửa phòng ngủ.
“Cậu chủ, bữa sáng đã xong rồi.”
Không ai trong phòng ngủ đáp lại bà ấy.
Thím Vương cho rằng Mặc Trì Úy vẫn còn đang nghỉ ngơi nên không dám gõ cửa nữa.
Bà ấy ở phòng khách gần một tiếng đồng hồ, thấy Mặc Trì Úy tám giờ sáng còn chưa dậy, phải biết rằng những ngày bà đến giúp việc, Mặc Trì Úy chưa bao giờ ngủ quá bảy giờ.
Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu chủ không đi hải đảo theo đuổi cô chủ nữa sao?
Tại sao đêm qua lại thất hồn lạc phách trở về một mình?
…
Phòng ngủ.
Mặc Trì Úy dường như rất nhiều năm chưa từng ngủ nướng như vậy, nhưng anh ngủ không hề yên ổn.
Sau khi nhắm mắt lại, ác mộng vẫn tiếp tục không ngừng, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra chảy xuống khuôn mặt anh tuấn.
Dưới tầng hầm mờ mịt, chỉ có một cậu bé khoảng năm sáu tuổi bị trói trong góc, một người đàn ông đeo mặt nạ, cười lạnh bước tới, cởi thắt lưng và tưới nước tiểu khó ngửi lên mặt cậu bé.
Khung cảnh lại thay đổi, anh khoác cặp sách từ trường về, vừa bước vào tiểu khu thì thấy ngọn lửa bùng lên dữ dội, một nhóm người tập trung trước cửa biệt thự, lính cứu hỏa khiêng vài cái cáng chạy ra. Thi thể nằm trên cáng được che bằng tấm vải trắng.
Khung cảnh trong mơ liên tục chuyển đổi địa điểm. Anh và một vài đứa trẻ đồng trang lứa đều bị đánh bầm dập rồi bị ném vào chuồng chó ngao Tây Tạng. Trên tay bọn họ cầm một con dao găm. Đầu tiên, họ phải sống sót sau khi chiến đấu với đàn chó ngao Tây Tạng hung dữ, sau đó còn phải chiến đấu với những đứa trẻ bị nhốt cùng nhau, giết bạn đồng hành của mình và chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể sống sót.