Đột nhiên một chai nước khoáng xuất hiện trước mặt cô, Đường Tâm Nhan chậm rãi ngước nhìn từ bàn tay đang cầm chai nước lên trên. Người đàn ông đẹp trai và lãnh đảm đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh sáng và bóng tối đan vào nhau càng làm nổi bật vẻ đẹp trai, hấp dẫn của anh. Khó trách Diệp Nhiễm lại động lòng với anh, anh quả thật là có khí chất khiến phụ nữ say mê.
Đường Tâm Nhan nhận lấy chai nước đã mở nắp, cô súc miệng xong, nói cảm ơn với anh với giọng nói khàn khàn. Một lúc sau dạ dày đỡ hơn một chút, cô liền đứng dậy. Ngồi xổm một lúc lâu, bắp chân bị tê cứng, cơ thể không vững ngã về phía sau. Lúc cô nghĩ mình sẽ ngã sấp xuống thì một cánh tay thon dài, mạnh mẽ đã kịp thời vươn ra đỡ lấy eo cô. Không đợi cô phản ứng, anh đã ôm cô lên, bước chân mạnh mẽ, ôm cô về phía xe của anh.
Đường Tâm Nhan đặt một bàn tay lên ngực anh, cách một lớp quần áo cảm nhận nhịp tim đều đặn, mạnh nhẹ của anh. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, theo tầm mắt của cô chỉ nhìn thấy yết hầu gợi cảm và đường cong khuôn mặt hoàn hảo của anh. Một người đàn ông như anh, có cô gái nào không yêu thích chứ. Cô mới ở chung cùng anh chưa được bao lâu mà trái tim cũng bị anh nắm giữ mất rồi.
Mặc Trì Úy đem Đường Tâm Nhan đặt ở ghế lái phụ, giúp cô thắt dây an toàn, nhìn thấy cảm xúc của cô suy sụp, anh khẽ mím môi: “Tất cả đều qua rồi.”
Mũi Đường Tâm Nhan ửng hồng phập phồng lên xuống, cắn chặt môi không lên tiếng.
Dọc đường đi, bầu không khí trong xe yên lặng chỉ có hơi thở của hai người.
Đường Tâm Nhan không thể nhanh như vậy đã quên đi tổn thương mà Diệp Nhiễm gây ra cho cô, dù sao cô cũng để ý tình bạn đó. Cô thật sự rất đau lòng!
Mặc Trì Úy thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía bả vai run rẩy của cô, đôi mắt cô phủ một tầng hơi nước, hàm răng trắng mịn cắn chặt môi, trên người tràn ngập hơi thở bi thương, cô đơn. Mặc Trì Úy có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này. Nhìn thấy cô buồn bã, thất vọng, đau khổ như thế lồng ngực của anh cũng cảm thấy ngột ngạt, nặng nề.
Cô đã bị tổn thương quá nhiều rồi. Cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối nhưng phải gánh vác trên vai trách nhiệm nặng nề hơn nhiều so với những cô gái cùng trang lứa. Một Diệp Nhiễm cũng đã khiến cô đau lòng đến thế, nếu tương lai anh lại… Đối với cô mà nói, tất cả đều quá mức tàn nhẫn. Ý định ban đầu của anh là làm cho cô tự nguyện. Nhưng chính bởi ý định này khiến cô có cảm tình với anh, mà anh cũng lưu luyến cô.
Tuy rằng trái tim của cô bị tổn thương, vỡ nát nhưng cô vẫn sẽ kiên cường đối mặt với mọi chuyện. Bị tổn thương, có thêm hiểu biết cô sẽ cẩn thận phân biệt mỗi người trong tương lai.
Lau sạch nước mắt trên mặt, cô nhìn qua cửa kính ngắm phong cảnh bên ngoài. Nhưng vừa nhìn đã khiến cho cô hồn xiêu phách lạc: “Trì Úy, mau dừng xe!”
Ở đoạn đường phía trước có một bác trai đi xe đạp điện bất ngờ xông ra. Nhìn vẻ mặt của bác hình như là say rượu. Bác đó hình như không nhìn đèn xanh đèn đỏ, cứ vậy xông ra giữa đường. Mà người bên cạnh cô không biết là đang suy nghĩ cái gì, cứ như không nhìn thấy bác đó, xe vẫn lao về phía trước.
“Mặc Trì Úy, mau dừng xe đi!”
Con ngươi Đường Tâm Nhan mở to, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay lúc đó cô nghĩ Mặc Trì Úy không dừng xe mà cứ thế đâm thẳng vào bác trai đó thì anh như người mộng du được đánh thức, nhanh chóng đạp phanh xe.