Là điện thoại của Giản Thành.
Trượt nút nghe, Đường Tâm Nhan cất giọng nhàn nhạt, “Trợ lý Giản, tôi đã làm xong thủ tục ly hôn rồi.”
“Mặc thiếu chắc khoảng năm phút nữa sẽ đến Cục Dân chính, cô đừng đi vội.”
Nghe thấy Mặc Trì Úy sắp đến, Đường Tâm Nhan có thể hiểu được hắn muốn làm gì, trái tim cô loạn nhịp.
Bàn tay nhỏ bé của cô siết chặt lấy điện thoại, hơi thở có chút gấp gáp nói, “Được”
Nghe điện thoại xong, Đường Tâm Nhan ghé đầu vào bánh lái, trong lòng nổi lên một cảm giác khó tả và phức tạp.
Có lẽ trên đời này, chẳng có mấy người phụ nữ nào ly hôn rồi lại lập tức kết hôn như cô.
Nhưng dù sao chuyện cũng đã đến nước này, cô chỉ có thể giữ thái độ lạc quan, tất cả đều nhìn về phía trước!
Chưa đến năm phút sau, một chiếc xe con từ xa đi đến dừng ngay trước xe của cô.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, cô chỉnh lại mái tóc dài, đẩy cửa, bước xuống xe.
Gần như cùng lúc cô bước xuống xe, thì cửa sau của chiếc xe Bentley Mulsanne cũng mở ra.
Người đàn ông cao quý lạnh lùng từ trên xe bước xuống, hắn mặc sơ mi trắng, khoác áo vest đen và khoác thêm một áo đen lớn bên ngoài, phối đồ theo kiểu đơn giản nhất, tuấn tú thanh thoát đến mức khiến người khác không thể rời mắt, dáng người cao lại toát lên sự giàu có, một vóc dáng kiểu mẫu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt cô thì trong veo sáng lạn, ánh mắt hắn lại u ám sâu thẳm.
Nhìn nhau mấy giây, Đường Tâm Nhan thu lại ánh mắt trước.
Che dấu đi đôi tai bỗng nóng lên.
Trước đây cô không phải một cô gái dễ xấu hổ như thế, nhưng bây giờ, hắn dùng ánh mắt đen láy ấy nhìn cô vài giây, thì cô đã đỏ hết cả tai lên rồi.
Quá mất bình tĩnh rồi!
Mặc Trì Úy nhìn thấy đôi tai trắng nõn ẩn hiện sau mái tóc đen dài của Đường Tâm Nhan ửng lên sắc hồng, hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười khó nhận ra, hắn giơ bàn tay to mảnh khảnh nhìn rõ những khớp xương vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, “Đi thôi!”
Không giống như thái độ thờ ơ lạnh nhạt như sáng hôm trước, hắn hôm nay lại rất dịu dàng.
Đường Tâm Nhan đi sau Mặc Trì Úy, lại một lần nữa đi vào Cục Dân chính.
Không giống như lần trước, cô đi phía trước, Phó Tư Thần đi phía sau, lần này, Mặc Trì Úy đi trước, cô đi phía sau.
Hương vị mát lạnh từ cơ thể hắn cứ thế theo cơn gió bay đến mũi cô, là mùi hương của một người đàn ông trưởng thành.
Vào đến Cục Dân chính, người nhân viên vừa làm phê duyệt tờ khai ly hôn của cô lúc nãy trông thấy cô điền vào tờ xin chứng nhận kết hôn thì vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Cô à, cô vừa mới ly hôn lại kết hôn ngay lập tức sao?”
Đường Tâm Nhan liếc qua người đàn ông bên cạnh, nét mặt hắn bình lặng như mặt hồ không gợn sóng, gật đầu, “Vâng”
Nhân viên nhìn sang Mặc Trì Úy, thấy hắn như không có ý cười mà hoài nghi hỏi, “Có phải tự nguyện không?”
Mày kiếm của Mặc Trì Úy cau lại, đôi môi mỏng khẽ động, đang định nói gì thì Cục trưởng đi đến đích thân chào hỏi.
Thấy Cục trưởng chào hỏi Mặc Trì Úy, người nhân viên cũng không dám hỏi thêm gì nữa, để Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan điền xong xuôi tờ khai rồi dẫn bọn họ đến phòng chụp ảnh.
Thợ chụp ảnh thấy hai người ngồi nghiêm chỉnh, trên môi không nở nụ cười, vẻ mặt cứng đờ, anh ta nhắc nhở, “Hôm nay đánh dấu thời khắc hai người bước vào một giai đoạn trọng đại của đời người, đừng ủ rũ thế, vui lên một chút, còn nữa, nên thân mật một chút.”
Mặc Trì Úy mím chặt môi, chủ động dịch lại phía Đường Tâm Nhan, dịch đến khi cơ thể hai người gần sát nhau.
Sau khi vào Cục Dân chính thì Mặc Trì Úy đã cởi áo khoác lớn bên ngoài, lúc này hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, khi cánh tay hai người chạm nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ nóng bỏng của da thịt hắn qua lớp vải mỏng.
Cô càng căng thẳng hơn lúc nãy.
Mặc Trì Úy nhìn sang đôi lông mi đen dày đang rũ xuống, bàn tay to lớn mảnh khảnh của hắn nắm lấy đôi vai cô, môi mỏng ghé sát vào tai cô, “Vui lên đi, nếu không người ta lại nghĩ rằng tôi bắt trói em đến đây.”