Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy, mang theo hơi ấm từng chút từng chút sưởi ấm đôi chân nhỏ của Đường Tâm Nhan.

Nhìn Mặc Trì Úy đang tập trung làm ấm đôi chân nhỏ của mình, trên mặt Đường Tâm Nhan nở một nụ cười rạng rỡ.

Cho tới khi chân Đường Tâm Nhan ấm rồi, có nhiệt độ rồi, Mặc Trì Úy mới ngồi lên bên cạnh cô.

“Sao lại không đi dép vào thế hả?” Nhìn thấy thân thể gầy yếu của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy bất lực, nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra choàng lên người cô.

“Em không cần, anh sẽ lạnh đó.”

Đường Tâm Nhan lo lắng muốn cởi áo ra, nhưng lại cả nhận được ánh nhìn u ám của Mặc Trì Úy.

“Có em bên cạnh anh, anh không lạnh, nghe lời nào.”

Dưới sự kiên trì của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời anh mặc áo anh vào.

“Em… đói rồi.” Trong bụng phát ra tiếng ọc ọc, khiến cho gương mặt nhỏ của Đường Tâm Nhan lộ ra một nét ngại ngùng.

Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy ấm áp đặt trên trán của Đường Tâm Nhan.

“Sớm biết là em sẽ đói rồi, cho nên anh đã làm món thịt bò cà phê, còn có món mỳ Ý em thích ăn nhất và có soup ngô nữa.” Mặc Trì Úy nói, giọng nói trầm thấp của anh thốt ra trong không gian im lặng lại càng thêm sự cám dỗ.

“Thật sao? Có thật là anh làm nhiều món ngon như thế không vậy?” Khuôn mặt Đường Tâm Nhan bất ngờ, không phải cô chưa từng ăn điểm tâm Mặc Trì Úy nấu, nhưng đã muộn như vậy rồi, anh vẫn chuẩn bị nhiều như thế khiến cho Đường Tâm Nhan thật sự rất cảm động.

“Đương nhiên, bà xã ăn no rồi mới có thể khiến bản thân ăn no được, không phải sao?” Những lời dứt khoát của Mặc Trì Úy vang lên rõ ràng bên tai Đường Tâm Nhan.

“Anh…” Nghe thấy những lời không rõ ràng như vậy, Đường Tân Nhan lộ vẻ ngượng ngùng, nhanh chóng nhảy xuống ghế, muốn đi về phía phòng bếp.

“A…” Chân vừa chạm xuống đất đã bị Mặc Trì Úy ôm vào trong lòng.”Không đi dép sao có thể chân trần đi trên đất chứ? Sau này không được như vậy nữa, có biết chưa?”

Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan ở trong lòng, nhẹ giọng cảnh báo cô.

“Tuân lệnh, thưa quân vương của em, em bảo đảm sau này sẽ không đi chân trần trên đất nữa ạ.”

Đường Tâm Nhan tinh nghịch dơ ngón tay làm cử chỉ bảo đảm, sau đó đưa hai tay ôm lấy cổ Mặc Trì Úy.

“Đồ ăn vặt.” Khuôn mặt Mặc Trì Úy lộ rõ vẻ cưng chiều, ôm Đường Tâm Nhan đi vào phòng bếp.

Đường Tâm Nhan ở nhà nghỉ ngơi được một tuần lễ mới được Mặc Trì Úy cho phép đi tới sảnh lớn.

Đường Tâm Nhan đã một tuần trời không nhìn thấy ánh nắng, khi được tới sảnh lớn, khuôn mặt lộ ra biểu cảm dễ chịu.

“Mợ chủ, mợ vẫn nên ngồi trên ghế nghỉ ngơi thì hơn ạ.”

Người giúp việc luôn ở bên cạnh Đường Tâm Nhan thấy cô cứ đứng mãi như vậy, sợ cơ thể cô sẽ không chịu đựng nổi, vội vàng nói.

Đường Tâm Nhan gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh bể bơi, thưởng thức trái cây do người giúp việc mang tới với vẻ mặt thoải mái.

“Cô Triệu, cô không được phép vào.”

Giọng nói của người giúp việc truyền tới bên tai Đường Tâm Nhan.

“Mấy người tránh ra cho tôi, tôi muốn gặp Đường Tâm Nhan, tránh ra.”

Giọng nói vô cùng gấp gáp, lo lắng của Triệu Hân Hân truyền tới bên tai Đường Tâm Nhan.

Triệu Hân Hân, cô ta lại tới để làm gì cơ chứ? Lúc cô ta phái người đến bắt cô, nếu như không phải người đàn ông của cô kịp thời xuất hiện thì có lẽ bây giờ cô cũng đã bị bán đi rồi.

Nghĩ tới chuyện này, đôi mắt hoa mai sáng ngời của Đường Tân Nhan nguy hiểm nhíu lại, đáy mắt lóe lên một tia sắc bén.

“Để cô ta vào đi.”

Sau khi người giúp việc nghe thấy sự sắp xếp của Đường Tâm Nhan, có chút ngạc nhiên.

“Mợ chủ, mợ chắc chắn để cô ta vào chứ?” Người giúp việc không chắc chắn lắm hỏi lại thêm một lần nữa.

Đường Tâm Nhan chọn một quả táo, để lên miệng.

“Để cô ta vào đi, tôi cũng rất muốn biết cô ta tới tìm tôi rốt cuộc là có mục đích gì.” Một nụ cười nhẹ nở trên đôi má xinh xắn của Đường Tâm Nhan.

Nghe thấy ngữ khí của Đường Tâm Nhan kiên quyết như vậy, người giúp việc nhanh chóng để dẫn Triệu Hân Hân tới trước mặt cô.

Ôi trời đất ơi, đây… đây chính là Triệu Hân Hân sao? Sao cô ta lại thay đổi, tinh thần sa sút đến như vậy cơ chứ?

Nhìn thấy Triệu Hân Hân đang đứng trước mặt mình không còn hình tượng tao nhã, quý phái như trước đây, khuôn mặt Đường Tâm Nhan lộ rõ vẻ kinh ngạc.

“Cô Triệu, cô có muốn uống một ly cà phê không?” Dù sao cũng là người quen biết của cậu chủ, cho nên khi người giúp việc đối mặt với Triệu Hân Hân, ít nhất cũng vẫn có một chút gọi là cung kính.

Chỉ có điều không hề bước tới bên cạnh cô, rốt cục trên người Triệu Hân Hân tỏa ra một mùi… khó chịu, quần áo thì nhăn nhúm, đầu tóc cũng rối bù.

“Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?” Đường Tâm Nhan mở miệng nói, đôi mắt phượng long lanh như nước, có chút lạnh lùng rơi ánh nhìn lên người Triệu Hân Hân.

“Đường Tâm Nhan, có phải là… có phải là cô để Trì Úy đối xử với tôi như vậy không?” Nhìn thấy sự sang trọng, quý phái, dáng vẻ giống hệt như nữ vương của Đường Tâm Nhan khiến cho Triệu Hân Hân càng thêm tức giận.

Sự tao nhã của cô so với sự sa sút của bản thân quả thực là một sự so sánh vô cùng khác biệt.

“Xin lỗi, tôi không hiểu ý của cô là gì.” Đường Tâm Nhan nhẹ cau mày, nhàn nhạt nói.

Nghe thấy giọng nói bâng quơ nhẹ nhàng của cô, Triệu Hân Hân lại càng nổi trận lôi đình.

“Nếu như không phải là cô, Trì Úy sẽ không đả kích tôi trên các phương diện, tôi thậm chí còn bị tổng công ty sa thải, hiện tại tới một công việc cũng không thể tìm được, tất cả những thứ này khẳng định đều là do cô khiến Trì Úy làm như vậy, Đường Tâm Nhân, cô thật là đê tiện.”

Triệu Hân Hân càng nói càng tức, sự tức giận trong giọng nói của cô càng lúc càng nặng nề.

Bị công ty sa thải rồi? Lại còn không tìm được công việc?

Nghe thấy câu này, Đường Tâm Nhan mới chợt nhận ra, chẳng trách bây giờ cô ta lại xuống tinh thần như vậy, có vẻ như cô ta đã bị Trì Úy trừng phạt vì đã sai người bắt cóc cô.

“Nếu như cô không phải con gái của giáo sư Triệu, có lẽ bây giờ cô đã không còn cách nào, toàn vẹn đứng trước mặt tôi rồi.”

Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm nói.

“Cô… câu này của cô là ý gì cơ chứ?”

Triệu Hân Hân tức giận hỏi.

Đường Tâm Nhan lạnh lùng hừ một tiếng.

“Cô sai người bắt cóc tôi, chỉ có điều rất tiếc rằng, chuyện đó thất bại rồi, hơn nữa hai người đàn ông bắt cóc tôi, theo như những gì mà tôi được biết thì cho tới hiện tại vẫn đang nằm trên giường trong bệnh viện như trước, cho dù là có hồi phục lại, thì cả đời này cũng sẽ vẫn gắn liền với hai chữ “tàn phế”. Cô nên biết ơn, bởi vì bản thân cô vẫn còn một người bố là giáo sư Triệu, nếu không cảnh đời sau này cũng cô tuyệt đối sẽ còn thảm hại hơn hai người đàn ông kia.”

Đường Tâm Nhan vừa cười vừa nói, chỉ có điều ý cười lại không hề truyền tới nơi đáy mắt, đôi đồng tử trong veo của cô tỏa ra ánh sáng dữ tợn và khát máu khiến Triệu Hân Hân vẫn cảm thấy kinh hãi dù là nhỏ nhất.

“Triệu Hân Hân, điều cô không nên làm nhất, chính là mặt dày tìm tới tôi, bởi vì điều này sẽ chỉ làm cô càng thêm xấu hổ mà thôi.”

Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt Triệu Hân Hân.

“Thím Vương, thím gọi bảo vệ tới đuổi người phụ nữ này đi.”

Đường Tâm Nhan ra lệnh, tràn đầy ngữ khí nữ vương.

“Cô… cô dám.”

Triệu Hân Hân vẫn luôn tưởng rằng, Đường Tâm Nhan vốn chỉ là một người phụ nữ nhu nhược, cho phép mình bị bắt nạt, nhưng lại không ngờ rằng khi cô độc đoán lại có một hình bóng vô cùng kinh dị.

“Tôi không dám?” Đường Tâm Nhan cong cong đôi môi đỏ mọng như hoa hồng: “Tôi là nữ chủ nhân của căn biệt thự này. Ở nơi này, không có chuyện gì là tôi không dám làm cả. Triệu Hân Hân, hãy đợi bảo an tới đuổi cô như vứt rác ra ngoài đi.”

Đường Tâm Nhan phất tay, bảo an lập tức đi tới trước mặt, trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay Triệu Hân Hân, lôi cô ta ra cửa chính mà không hề có một lời giải thích nào cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK