Thời gian dường như trôi qua rất lâu…
Đứa con trong bụng cô dường như cảm nhận được sự đau khổ tột cùng của cô, liền bắt đầu đấm đá trong bụng cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng xoa bụng mình.
Cố gắng nén những giọt nước mắt tràn bờ mi, cô cố gắng ngăn không cho chúng chảy ra.
Trong lúc anh bị tai nạn, cô đã khóc rất nhiều, cô thật sự không muốn khóc vì anh nữa.
Khóc cũng không thể giải quyết được gì, anh cũng sẽ không trở lại bên cô.
Trở lại phòng người người giúp việc, cô thay áo khóa đen ra, từ khi anh nhận ra cô, cô cũng không cần thiết phải mặc nữa.
Cô không mang nhiều quần áo tới, thu dọn đồ của mình, cô chậm rãi đi ra khỏi phòng người giúp việc.
Tuy rằng rất muốn bù đắp cho anh, cô cũng rất muốn làm cho anh yêu cô lần nữa, nhưng cô cũng không chịu nổi đôi mắt lạnh lùng và những lời nói đau lòng của anh.
Cô đứng trong phòng khách, nhìn lên lầu.
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng quyến rũ của anh, trái tim cô, như bị dùi chọc mạnh hết cái này đến cái khác, đau đớn vô cùng.
…
Trên ban công.
Mặc Trì Úy đang phì phèo điếu thuốc, đôi mắt đen và sâu có phần u ám nặng nề.
Dưới lầu có tiếng mở cửa, một lúc lâu, một bóng người mảnh mai từ từ lọt vào tầm mắt của anh.
Bàn tay to lớn không cầm điếu thuốc nắm chặt lan can bằng đá cẩm thạch, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt thành một đường thẳng, im lặng vài giây, anh lấy di động ra bấm số gọi đi.
…
Đường Tâm Nhan đi đến cổng khu biệt thự, một chiếc xe màu đen có rèm che chạy đến chỗ cô.
Tim cô đập thình thịch, cô tưởng Mặc Trì Úy đến.
Khi cửa kính hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt xa lạ, trái tim cô lại chìm xuống đáy.
Trên môi nở nụ cười tự giễu, cô thật sự là suy nghĩ quá nhiều, hiện tại cô trong mắt anh bất quá cũng chỉ là một kẻ xa lạ khiến anh ghét bỏ!
“Cô là cô Đường phải không, tôi là tài xế của anh Mặc, anh ấy nhờ tôi đưa cô đi.”
Đường Tâm Nhan muốn từ chối tài xế, nhưng ở biệt thự rất khó bắt taxi, lại là ban đêm, cô còn là phụ nữ có thai đi trên đường quả thật không an toàn.
Mở cửa xe, Đường Tâm Nhan lên xe.
Ngồi dựa vào lưng ghế, cô nhìn cảnh vật trên đường phố, nghĩ đến Mặc Trì Úy lạnh lùng không chút cảm xúc, trái tim cô như bị lăng trì.
Cô từng nghĩ quá trình cố gắng giành lại anh sẽ không thuận lợi, nhưng cô không ngờ rằng mọi chuyện lại tổn thương đến vậy!
Người tài xế đưa Đường Tâm Nhan đến cửa căn hộ, sau khi nhìn cô vào nhà mới rời đi.
Trở về trên đường, anh đã gọi điện cho Mặc Trì Úy.
Nghe nói cô về nhà an toàn, Mặc Trì Úy chỉ “ừm” một tiếng, cũng không nói gì.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, tài xế nói với Mặc Trì Úy “Thư anh, cô Đường có vẻ rất thương tâm, cô ấy khóc.”
Mặc Trì Úy ấn huyệt thái dương thình lình giật lên, trong đầu hiện ra cô ở trong nhà bếp rõ ràng muốn khóc, lại cố kìm nén nước mắt.
Anh biết lời nói của mình làm tổn thương người khác.
Là anh cố ý nói như vậy.
Anh muốn làm cho cô quên anh.
Anh không thể yêu cô, tuyệt đối không thể.
Mở ngăn kéo ra, anh lấy ra bức ảnh của mẹ mình, nghĩ đến cái chết của mẹ mình, đôi mắt đỏ hoe của anh hiện lên những tia máu.
…
Cố Nhiễm Nhiễm vừa mới tắm rửa xong, nhìn thấy Đường Tâm An ngồi trên sô pha với đôi mắt đỏ hoe, cô ấy nghĩ mình bị hoa mắt.
Cô nhóc này không phải nên ở biệt thự của Mặc Trì Úy sao?