Tư thế của hai người quá ái muội, cô đặt hai tay lên ngực anh, cố gắng kéo khoảng cách giữa hai người ra.
Nhưng mà người anh giống như một bức tường đồng vách sắt, dù cô có đẩy thế nào cũng không thể đẩy ra được.
Từ lòng bàn tay của lớp vải quần áo, cô có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc và nhịp tim mạnh mẽ của anh.
“Mặc Trì Uy, anh tránh ra…” Trong phương diện hôn môi cô vẫn còn là một tay mới, không giống như anh có nhiều kinh nghiệm như vậy, sau một nụ hôn sâu cô liền không thở được.
Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, trán anh đặt trên trán cô, hơi thở vừa mát lạnh vừa bá đạo lại tỏa ra, gần như vùi lấp cô.
Anh cúi xuống nhìn cô.
Cô cũng đang nhìn anh, mắt hạnh trong veo mơ màng như đọng lại một tầng sương sáng ngời, bên dưới chiếc mũi quỳnh xinh xắn là cánh môi bị anh hôn đến sưng đỏ, hô hấp dồn dập.
Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt càng ngày càng sâu thẳm ám trầm.
“Vẫn kiên trì muốn cùng anh vạch rõ ranh giới, không cùng xuất hiện nữa?” Giọng anh trầm thấp, gợi cảm và quyến rũ.
Đôi mi dài của Đường Tâm Nhan khẽ rung, trong lòng rối bời.
Sự xuất hiện của anh hôm nay khiến cô vô cùng cảm kích.
Nhưng mà cô có những nguyên tắc và điểm mấu chốt riêng của mình. Ở Hồng Kông, cô đã được nhìn thấy bức ảnh tuyệt sắc khuynh thành.
Đó mới là người phụ nữ mà anh thực sự yêu!
Sự trầm mặc của của cô khiến ánh mắt của anh hoàn toàn trầm xuống, giống như một vực sâu không đáy dưới màn đêm, lạnh thấu xương.
“Nhà họ Phó đối xử với em như vậy, em còn không quên được Phó Tư Thần sao?”
Đường Tâm Nhan cắn môi: “Không liên quan gì đến anh ta, tôi chỉ sợ…”
Đầu nhỏ của cô càng cúi càng thấp, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của anh nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú đến gần cô: “Sợ yêu tôi sao?”
Đường Tâm Nhan mở miệng, vừa định nói gì đó, anh lại một lần nữa chặn lấy môi cô, dường như sợ sẽ nghe thấy điều gì đó phát ra từ miệng cô mà anh không thích nghe.
Anh hôn như cuồng phong vũ bão, không chừa một chút kẽ hở, so với lần trước còn mạnh mẽ, điên cuồng và bá đạo hơn.
Vị giác và khứu giác của cô tràn ngập hơi thở thanh mát chen lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Trước đây cô không thích đàn ông hút thuốc, ngửi thấy mùi thuốc lá thôi cũng khiến cô cảm thấy chán ghét. Nhưng khi đối mặt với người đàn ông này, cô chẳng những không chán ghét, ngược lại tim đập rộn lên, không thể là chính mình.
Thật ra anh hỏi không sai, cô thật sự cô sẽ yêu anh–
Đặc biệt là anh đã từng có người phụ nữ mà anh yêu, sau khi trải qua tổn thương do Phó Tư Thần gây ra, cô đã mất đi lòng tự tin đối với bản thân.
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bao nhiêu năm tình cảm như vậy đều có thể phản bội và tính kế cô, mà cô và Mặc Trì Úy mới quen nhau chưa đầy một tháng!
Hơn nữa, cô không biết gì về anh cả.
Đối với cô mà nói, anh vừa quyến rũ, bí ẩn lại nguy hiểm.
Hai ngày nay, mỗi khi nghĩ đến anh, trong lòng cô đều cảm thấy có chút khó chịu, tuy rằng không đến nỗi quá đau nhưng cũng sẽ có chút trống rỗng.
Cô phải thừa nhận rằng anh đang dần dần tiến vào trái tim cô ấy.
Nhận ra rằng cô đang thất thần, động tác hôn của người đàn ông càng trở nên mạnh mẽ và tùy ý hơn.
Cô ghét cảm giác bị anh ăn đến gắt gao thế này, không thể kiềm chế được, khi anh lại ngậm lấy đầu lưỡi hồng phấn non mềm của cô, cô dùng sức cắn mạnh vào đầu lưỡi anh.
Nhưng anh quá xảo quyệt, cô còn chưa cắn xuống lại bị anh trách được.
Một cuộc rượt đuổi, một pha né tránh, trong phút lát lại dây dưa với nhau.
Đến cuối cùng, cô thở hổn hển nằm trong vòng tay anh, ngón tay yếu ớt vuốt ve bộ âu phục trên vai anh, khuôn mặt yêu kiều như đóa hoa hồng nở rộ trong đêm đen, đỏ rực, kiêu sa và lộng lẫy.
Cô như một con rối mất khả năng suy nghĩ, đầu óc hỗn loạn.
Không thể không thừa nhận, anh là một cao thủ tình trường còn cô lại là một tay mơ, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh!