Đường Vũ Nhu còn muốn nghĩ biện pháp giải thích cho mình nhưng Hầu phu nhân không cho cô ta cơ hội, mặt đầy vẻ thất vọng và lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Xem tôi là đồ ngốc sao? Coi như hôm nay cô vu oan được Đường Tâm Nhan thì cô có thể làm nữ chính sao? Mọi người đến buổi thử vai hôm nay đều là có thực lực, có kỹ năng diễn xuât, nếu cô không có bản lĩnh như vậy thì mau xéo đi!”
Hầu phu nhân không vào nhà vệ sinh nữa mà trực tiếp rời đi.
Đường Vũ Nhu trừng đôi mắt đã đỏ hoe nhìn Đường Tâm Nhan, trong lòng hận đến nghiến răng, vốn là muốn hại cô ta mất cơ hội thử vai, trực tiếp bị loại, không nghĩ tới bị cô ta nhanh mồm nhanh miệng cắn ngược lại một cái.
Đường Tâm Nhan cầm bút và kịch bản, nhìn Đường Vũ Nhu mặt đỏ trắng đan xen lung lay như sắp ngã, cô lạnh lùng cong môi: “Tôi đã nói rồi, đừng có bê đá tự đập vào chân mình.”
Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Đường Vũ Nhu lau nước mắt, cô ta đến trước gương trang điểm lại, khuôn mặt mềm mại của cô ta lập tức khôi phục lại vẻ xinh đẹp, thậm chí còn có chút vặn vẹo cùng lạnh lẽo.
Đường Tâm Nhan, cô hại tôi có ấn tượng không tốt ở trước mặt Hầu phu nhân, tôi nhất định sẽ không để cho cô sống tốt hơn tôi!
“Chị Vũ Nhu?”
Giang Na Nhi chạy vào nhà vệ sinh, thấy Đường Vũ Nhu đang chống hai tay lên bồn rửa mặt, sắc mặt lạnh lẽo khó coi, cô ta thận trọng hỏi, “Thế nào rồi? Chị có dạy dỗ được Đường Tâm Nhan không? Cô ta đồng ý rút khỏi buổi thử vai rồi sao?”
Đường Vũ Nhu nhìn Giang Na Nhi không có đầu óc, con ngươi đảo qua, khóe môi cong lên cười dịu dàng, “Na Nhi, chỗ chị có một lọ thuốc, chỉ cần bỏ một chút vào trong ly nước của Đường Tâm Nhan, hôm nay cô ta khẳng định sẽ không thể trở thành nữ chính được.”
Đường Vũ Nhu lấy thuốc từ trong túi ra, ý cười trên môi càng sâu cũng càng thêm vô hại, “Nếu em có thể giúp chị, chờ chị thành nữ chính, chị nhất định đề cử em làm nữ phụ.”
Giang Na Nhi cầm lọ thuốc vỗ ngực một cái, “Yên tâm đi chị Vũ Nhu, em sớm đã nhìn Đường Tâm Nhan không thuận mắt, em nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cô ta bị loại.”
……
Một người đàn ông cao ráo đang rửa tay trước bồn rửa tay công cộng bên ngoài nhà vệ sinh nam nữ.
Khuôn mặt trước gương rất rõ ràng, sâu sắc và tuấn mỹ với đường nét cứng rắn lạnh lùng.
Hàng lông mi hơi rũ xuống, dày hơn phụ nữ, đôi mắt sâu như mực khiến người ta không nhìn ra được biểu cảm trong mắt hắn ta.
Tai hắn rất thính vì thế cuộc đối thoại của hai người phụ nữ bên trong lọt vào tai hắn không sót một chữ nào.
……
Vài phút nữa là đến lượt Đường Tâm Nhan vô thử vai, nhưng không ngờ Giang Na Nhi lại làm đổ tách cà phê lên váy của cô.
Đường Tâm Nhan đành phải vào nhà vệ sinh.
Đến gần cửa nhà vệ sinh, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng gọi điện thoại ở hành lang.
Người đàn ông quay lưng về phía cô, một tay cầm điện thoại di động, một tay hút thuốc, dáng người cao ráo mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trông hắn ta còn bảnh bao hơn cả mấy người mẫu nam trên Tạp chí.
Giọng nói của hắn ta trầm thấp mà êm dịu, cả người toát ra hơi thở cao quý và lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan phải thừa nhận rằng bất kể từ khí chất, nhan sắc hay dáng người, người đàn ông này đều xuất chúng, ngay cả tiên nhân cũng khó bì lại.
Chỉ cần hắn ta ở đó, mọi thứ xung quanh dường như đều trở thành nền cho hắn.
Đường Tâm Nhan thu hồi ánh mắt, vừa định vào nhà vệ sinh thì người đàn ông vốn đang đưa lưng về phía cô đột nhiên quay lại.
Hắn ta cúp điện thoại, đôi mắt đen thâm thúy rơi trên người Đường Tâm Nhan.
Trên gương mặt điển trai với đường nét góc cạnh và lạnh lùng không hề có một chút cảm xúc.
Đường Tâm Nhan vốn đã không có ấn tượng tốt với hắn ta nên theo bản năng cô có chút sợ hãi. May mắn thay, tầm nhìn của người đàn ông đó chỉ ở trên cô trong một hai giây.
Khi cô bước vào nhà vệ sinh, hắn ta cũng bỏ đi.
Hai người giống như chưa từng gặp nhau trước đây.