Đường Tâm Nhan nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “Không có gì.”
Sau đó, hai người không hề nói thêm gì với nhau.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Đường Tâm Nhan thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô một cái.
Dù Đường Tâm Nhan có ngây ngô đến đâu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ.
Cô khó hiểu nhìn về phía người phụ nữ, người phụ nữ thấy cô nhìn qua, ánh mắt không chút nào né tránh, đôi môi đỏ chót khẽ cong lên một nụ cười: “Cô cũng tới bộ phận thiết kế báo danh sao?”
Đường Tâm Nhan gật đầu: “Đúng vậy.”
Người phụ nữ vươn tay về phía Đường Tâm Nhan: “Vậy sau này chính là đồng nghiệp rồi, tôi là Emily, rất vui được gặp cô.”
Đường Tâm Nhan nhìn ngón giữa đeo nhẫn kim cương của cô ta, vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhẫn của Emily giống với chiếc cô đeo trên cổ…
Có lẽ là cùng một nhãn hiệu.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc không ngừng nhớ tới Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan giơ tay bắt lấy tay Emily: “Tôi là Đường Tâm Nhan, rất vui được quen biết cô.”
Có thể thấy Emily là một người khá trầm tính, không thích nói nhiều, chào hỏi Đường Tâm Nhan xong bèn im lặng đứng một bên.
Khí chất của Emily rất tốt, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản gọn gàng kết hợp với váy ngắn, thân hình yểu điệu lả lướt được bày ra không sót chút nào.
Ra khỏi thang máy, hai người cùng tới bộ phận thiết kế.
Ở bộ phận thiết kế đều là những người phụ nữ xinh đẹp, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn ngoại hình có ngoại hình, hình như chỉ có một mình Đường Tâm Nhan là ôm một cái bụng to.
Giữa một rừng phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, thời thượng, cô muốn bao nhiêu kỳ lạ thì có bấy nhiêu kỳ lạ.
Khi tới văn phòng Tổng giám đốc bộ phận thiết kế, có không ít người nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, thậm chí còn thì thầm to nhỏ với nhau để cười nhạo cô.
Đường Tâm Nhan cũng không cảm thấy mang thai là không thể tới đây làm việc, cho nên, cô cũng không có chút nào tự ti, ngược lại, cô cảm thấy mình rất may mắn mới có cái thai này, nếu không thì sau khi biết Mặc Trì Úy mất tính, cô sẽ đi nhảy sông mất.
Sau khi tổng giám đốc gặp Đường Tâm Nhan và Emily bèn giới thiệu hai người với các đồng nghiệp.
Ngày đầu tiên đi làm, ai nấy đều ra vẻ rất thân thiện.
Có thể là lúc này Đường Tâm Nhan không thích cười, hoặc là tính tình cô có chút lạnh lùng nên không có cơ duyên tốt như Emily.
Qua một ngày, Emily cơ bản đã có thể gắn kết với các đồng nghiệp.
Chỉ có cô vẫn lẻ loi như cũ.
Những cô cũng không để ý những điều này, không cưỡng cầu, càng không tự ti.
Sau khi tan làm, mấy đồng nghiệp cùng đi thang máy xuống.
Đường Tâm Nhan đứng một mình ở trong góc, Cố Nhiễm Nhiễm gửi tới cho cô một tin nhắn, đại khái là cô ấy có thể tới công công ty.
“Emily, nhẫn của cô đẹp quá, là bạn trai tặng sao?”
Emily gật đầu cười: “Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi.”
“Oa, Emily cô thật hạnh phúc!” Người làm thiết kế trang phục liếc mắt một cái là có thể nhận ra toàn thân Emily, từ quần áo đến giày dép đều là hàng hiệu cao cấp, mấy người họ dùng một tháng tiền lương cũng không thể mua nổi.
Sau khi thang máy tới tầng một, Emily được mấy đồng nghiệp vây quanh đi ra ngoài.
Đường Tâm Nhan chờ họ đi mới cất bước rời khỏi.
Khi tới cửa thang máy, cô dẫm lên một đồ vật hơi cưng cứng.
Cúi đầu nhìn thì phát hiện đó là thẻ nhân viên Emily.
Nhặt thẻ nhân viên lên, Đường Tâm Nhan gọi vài tiếng, Emily đang mải nói chuyện với mấy đồng nghiệp nữ nên không nghe được tiếng cô gọi.
Đường Tâm Nhan đuổi theo ra ngoài.
Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen sang trọng dừng lại trước cửa công ty.
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của các đồng nghiệp, Emily đi tới phía chiếc xe kia.
Sau khi Emily mở cửa xe, Đường Tâm Nhan mơ hồ nhìn thấy hàng ghế sau có một người đàn ông cao lớn, anh ta hơi cúi đầu, đang hút thuốc, Emily ngồi vào xe, vừa vặn che đi hình dáng anh ta.