• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ít người nhìn thấy Cố Thiếu Dương đập một chưởng kia vào ngực Hạ Thanh Thu, chờ lúc Hạ Thanh Thu đã vội vàng rời khỏi, dưới sân lập tức mọi người thảo luận ầm ĩ .

" Cố sư huynh quá trâu bò, ngay cả ngực Hạ sư tỷ cũng dám sờ, quả thực là thần tượng của ta à! "

" Không biết sờ ngực Hạ sư tỷ thì có cảm giác gì nhỉ, Cố sư huynh thật là tốt số, phúc khí đầy người. "

" Hạ sư tỷ nữ nhân mắt to kia mò làm gì chứ, Cố sư huynh mò ta đi, ngực ta lớn nè! "

" Ngươi lăn dùm cái, mặt y chang yêu thú, Cố sư huynh sao thích ngươi? "

" Mẹ, lão nương liều mạng với ngươi! "

. . .

Náo nhiệt ngắn ngủi sau đó tất cả mọi người đều an tĩnh lại, không chớp mắt nhìn lên trên đài.

Bởi rằng, kế tiếp chính là trận thi đấu cuối cùng, trận chiến giữa Cố Thiếu Dương và Đường Minh.

" Các ngươi cho rằng ai sẽ thắng? "

" Đương nhiên là Đường sư huynh, Đường sư huynh đã đến Tụ Nguyên đây là điều mà tất cả mọi người nhìn thấy. "

" Ta cảm thấy không nhất định vậy đâu, Cố sư huynh cho đến bây giờ ngay cả kiếm cũng chưa xuất ra đâu. "

" Cho dù Cố sư huynh có mạnh hơn cũng chỉ là Luyện Khí cảnh, luyện khí và Tụ Nguyên là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, hắn không thắng nổi. "

" Vậy phải xem Cố sư huynh có thể đỡ được mấy chiêu dưới tay Đường sư huynh. ."

" Cố sư huynh cố gắng lên! "

Rất rõ ràng, tuyệt đại đa số đệ tử ngoại môn đều không coi trọng Cố Thiếu Dương, dù sao, bọn họ chênh lệch nhau cả cảnh giới, điều này ai cũng biết.

Trên Khán đài, Lâm trưởng lão và Quý Phong cũng chú ý đến trận chiến này.

" Ngươi cho rằng ai sẽ thắng? "

Quý Phong trầm ngâm nói: " Một người là Tụ Nguyên cảnh, một người là Luyện Khí cửu trọng nhưng dị bẩm thiên phú, chia năm năm đi, nếu như muốn ta chọn ta có khuynh hướng chọn Đường Minh. "

Lâm trưởng lão cười nói: " Vậy không bằng chúng ta đánh cược đi. Trận chiến này nếu như Đường Minh thắng, ta cho ngươi nữa lò Thối Thể đan; nếu như Cố Thiếu Dương thắng, ta hi vọng cũng không cao lắm, đưa vết kiếm lần trước lấy được trong mộ Tuyên vương cho ta mượn xem một chút là được. ."

Quý Phong nói: " Lâm trưởng lão nếu đã nói như vậy, Quý Phong đương nhiên sẽ tiếp. Lâm trưởng lão Thối Thể đan dược công hiệu kinh người, Quý Phong đã sớm muốn đến cầu một lò, ngày hôm nay đa tạ Lâm trưởng lão đã tác thành. ."

" Ngươi đây là cho rằng thắng chắc ta rồi sao? "

Lâm trưởng lão cười mắng một câu, chợt nghiêm mặt nói: " Ta xem Đường Minh mới vào Tụ Nguyên, căn cơ cũng chưa vững chắc lắm. Cố Thiếu Dương trời sinh sức mạnh ghê gớm sức chịu đựng kinh người, chỉ sợ hắn có thể chống đỡ được thời gian một nén nhang, Đường Minh nội lực không đủ, chắc chắn thất bại. ."

Quý Phong thấp giọng nói: " Chẳng qua là, thời gian một nén nhang, hắn có thể chống đỡ nổi sao? "

Lâm trưởng lão lạnh nhạt nói: " Mỏi mắt mong chờ đi. ."

Trên diễn võ đài, Cố Thiếu Dương vàĐường Minh đã đứng trên đài.

Đường Minh như cũ hông đeo trường kiếm tay cầm quạt xếp, nét mặt vui cười, một bộ dáng công tử trần thế tung tăng dạo chơi.

Cố Thiếu Dương thì tuỳ ý đứng, vô luận là dung mạo hay là khí chất, rõ ràng đều trên Đường Minh.

" Không nghĩ tới trận chiến sau cùng lại là Cố sư đệ, thật là không ai ngờ đến."

Đường Minh cười híp mắt nói với Cố Thiếu Dương.

Cố Thiếu Dương liếc nhìn hắn một cái, " Bớt phí lời, động thủ đi. "

Đường Minh thu hồi quạt xếp , ánh mắt nhìn trường kiếm đang lưu chuyển trên tay Cố Thiếu Dương, cười nói: " Cho đến bây giờ chưa ai thấy qua Cố sư đệ xuất kiếm. Vừa vặn, ngươi dùng kiếm ta cũng dùng kiếm, cũng không biết kiếm ai có thể hơn? "

Nói xong, khí tức cường đại thuộc về Tụ Nguyên cảnh trên người hắn bạo phát ra.

Dưới đài các đệ tử đang xem cuộc chiến không tự chủ được đồng thời lui về sau mấy mét, nét mặt sợ hãi.

Đường Minh lúc này bộc phát ra lực lượng so trước đó mạnh không chỉ gấp đôi.

Mạc Phong khí sắc cực kỳ khó coi, trong mắt hắn tràn đầy kinh sợ cùng áp bức và lăng nhục.

Thì ra, đây mới là thực lực chân chính của Đường Minh, trận chiến trước hắn dùng chưa đến nữa sức mạnh chân chính.

Tụ Nguyên cảnh, lại có thể kinh khủng như thế!

" Ồ? ! "

Trên Khán đài vang lên thanh âm kinh ngạc của Lâm trưởng lão, " Cái này Đường Minh không phải mới vào Tụ Nguyên sao, hắn đột phá Tụ Nguyên ít nhất cũng tầm một tháng rồi, như vậy, đừng nói thời gian một nén nhang, Cố Thiếu Dương ngay cả nửa nén nhang cũng không chống đỡ được. "

Quý Phong dựa trên mặt bàn mỏng trên mặt hiện lên vẻ tươi cười hiếm có, " Lâm trưởng lão tinh mắt. "

Lâm trưởng lão khẽ thở dài một cái, bất đắc dĩ nói: " Ngươi giỏi lắm Quý Phong, thì ra đã sớm nhìn ra, cho nên ở đây chờ gài bẫy ta. "

Quý Phong cười không nói. .

Trên diễn võ đài, Đường Minh bộc phát ra lực lượng kinh khủng mạnh gấp mấy lần so với lúc trước, uy áp Tụ Nguyên cảnh không chút kiêng kỵ phóng xuất ra, che đậy toàn bộ.

" Cố sư đệ. ."

Đường Minh cười dài nói: " Mau rút kiếm của ngươi ra đi, chúng ta hảo hảo một lần. ."

Trên trán, tinh thần phấn chấn, đắc chí hung hăng càn quấy toàn bộ bộc lộ trong lời nói.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt tiếc hận nhìn Cố Thiếu Dương.

Đáng tiếc cho Cố sư huynh, nếu như là ngày trước Ngoại Môn Thi Đấu, Cố sư huynh hẳn là đệ nhất.

Đường Minh thực ra xem như đã ăn gian rồi, đã đột phá Tụ Nguyên, hắn sớm có thể thăng làm đệ tử nội môn, lại còn hỗn láo mà lưu lại tham gia thi đấu.

Ngay tại lúc tất cả mọi người không ai coi trọng Cố Thiếu Dương , nhưng Cố Thiếu Dương vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay phải mình lên chuôi kiếm, nhìn Đường Minh trước mắt, lạnh nhạt nói: " So? Ngươi cũng quá đề cao mình rồi. Ngươi ngay cả một kiếm của ta đều không tiếp nổi . ."

Tiếp theo trong chớp mắt, Cố Thiếu Dương xuất kiếm. .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK