Mấy ngày kế tiếp, cửa hàng binh khí lớn nhất Hắc Thạch trấn khí thế ngất trời, đông đảo học đồ làm ngày làm đêm, những người đi ngang qua âm thầm líu lưỡi không nói nên lời, nghĩ là cửa hàng đang rèn đúc thần binh Bảo khí gì.
Mỗi ngày Cửa hàng binh khí đem những binh khí đã chế tạo xong đưa đến một một sân trong tiểu viện.
Liên tục năm ngày, tất cả mọi người đều tăng giờ làm việc, cộng thêm một bộ phận được cất trong kho, cuối cùng cũng đã hoàn thành một vạn chuôi kiếm, kết thúc tốt đẹp vụ làm ăn này, không làm mất mặt danh hiệu trăm năm của cửa hàng nhà mình.
Có người trong Cửa hàng binh khí thực sự tò mò, không biết vị khách nhân huyền bí kia mua đến một vạn chuôi kiếm tinh thiết này để làm gì.
Hắn cũng không thể dùng được, chẳng lẽ là dùng để làm trang bị vũ khí cho quân đội sao?
Nhưng loại kiếm này lại không đủ tiêu chuẩn để làm binh khí cho quân đội mà .
Rốt cuộc có người không được len lén tiến vào tiểu viện.
Mở cửa, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Tiểu viện chứa đầy lung tung các thanh kiếm, nhưng những chuôi kiếm tinh thiết này hơi không giống với lúc trước bọn họ đưa đến.
Vẻ sáng bóng đã xám xịt, mũi kiếm thì gồ ghề, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi những thanh kiếm này giống như đã bị tàn phá nặng nề.
Còn tên khách nhân huyền bí kia, đã không thấy tăm hơi đâu. ..
Lúc này Cố Thiếu Dương đã đến trấn khác rồi, trấn này rất nhiều quán rượu lầu xanh, là chỗ ở của rất nhiều kẻ giang hồ, so sánh với trấn trước thì sầm uất hơn rất nhiều.
Trước mặt Cố Thiếu Dương đang bày biện ba thanh trường kiếm đang tỏa hào quang ra xung quanh , hắn để nghiêng ba thanh trường kiếm lại, bứt một sợi tóc nhẹ nhàng đặt trên ba thanh kiếm.
Lặng yên không tiếng động, sợi tóc đã bị cắt thành ba đoạn.
Hoàn toàn không hề có cảm giác ngăn cản nào, có thể thấy được mức độ sắc bén của nó, cực kì sắc bén.
Trên mặt Cố Thiếu Dương lộ ra vẻ hài lòng.
Tốn một vạn chuôi kiếm bình thường , hắn mới tạo được ba thanh kiếm quý báu này.
Ở giữa là thanh kiếm do đệ tử nội môn Thanh Vân Tông chế tạo làm trụ cột, hắn không ngừng dung hợp thuộc tính " sắn bén" cùng" bền bỉ" đã lấy được.
Có thể so được với Nhân giai Thượng phẩm Bảo khí, sự bền bỉ và trình độ sắc bén vượt xa, chỉ là không giống như Nhân giai Thượng phẩm Bảo khí có hiệu quả trợ giúp cho công pháp.
Thanh kiếm này được Cố Thiếu Dương đặt tên là" Hàn Phong".
Cố Thiếu Dương vốn tính toán dung hợp hết thuộc tính của một vạn chuôi tinh thiết kiếm kia vào Hàn Phong, nhưng mà dung hợp đến hơn bốn ngàn chuôi thì không cách nào để tiếp tục nữa, giống như đã đạt tới một giới hạn nào đó, thế nên mới có thêm hai thanh kiếm khác.
Hai thanh kiếm này so với thanh Hàn Phong thì phẩm cấp kém hơn một chút, nhưng cũng có thể so được với Nhân giai Trung phẩm Bảo khí.
Một thanh Nhân giai Thượng phẩm Bảo khí giá cả đại khái là khoảng bốn mươi khối cao cấp Nguyên thạch, Cố Thiếu Dương chế tạo ra một thanh, chi phí vẫn chưa tới bốn mươi khối trung phẩm Nguyên thạch.
Cố Thiếu Dương cũng đã nghĩ qua rồi, Hàn Phong kiếm tạm thời để lại mình dùng, còn hai thanh Nhân giai Trung phẩm kiếm báu kia hắn thì sẽ đem đi bán.
Có thể tưởng tượng được, sau này có lẽ hắn sẽ không buồn phiền về chuyện không đủ nguyên thạch, đây đúng là vụ đầu tư một vốn bốn lời làm giàu chi đạo.
Cố Thiếu Dương tâm tình thật tốt, đem kiếm báu thu vào trong Trữ Linh giới, sau đó bước ra khỏi gian phòng mới thuê này.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu hắn đến Hắc Thạch này rồi, cũng đã đến lúc đi hoàn thành nhiệm vụ.
. ..
Hắc Thạch trấn Túy Hương lâu tầng hai, có một nam tử áo đen tóc nâu trắng tán loạn, vẻ mặt tái nhợt đang ngồi trước một bàn lớn đầy rượu và thức ăn.
Lúc này cửa thang lầu vang lên lanh lảnh tiếng bước chân.
Một thanh niên mặc Tử Y anh tuấn đi lên lầu hai, tiếp tục đi đến trước mặt nam nhân, lạnh lùng nói: " Ngươi chính là Nam Lĩnh song ưng Quỷ Cú? "
Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một cặp mắt đầy tơ máu, trong đó mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng và độc ác, làm cho người ta vừa nhìn đã sợ hãi run lên.
" Ngươi là ai? "
Lời nói của nam nhân xem như đã thừa nhận thân phận của mình, làm cho số đông người đang có mặt sắc mặt kịch biến, đều lả tả rời đi.
" Nam Lĩnh song ưng? ! Là cường đạo xấu xa nổi tiếng khắp giang hồ cướp bóc đốt nhà, không việc ác gì không làm ! "
" Nghe nói thảm án diệt môn nhà Diệp gia 37 mạng người là bọn họ làm, không ít cao thủ Tụ Nguyên chết trên tay bọn hắn! "
" Cmn, bọn họ lại trốn ở chô này! "
Nam Lĩnh song ưng thủ đoạn hung ác độc địa, nổi tiếng xấu xa, tất cả mọi người sợ bọn họ như sợ hổ bọ cạp.
Tuy vậy nhưng người thanh niên mặc Tử Y anh tuấn kia mặt không hề biến sắc, ngạo cười nói: " Là Quỷ Cú thì tốt, nhớ kỹ. Ngày hôm nay người lấy tính mạng ngươi chính là Đại Càn Quốc đệ tử của Ngọc Hành tông , Quách Khiếu Thiên! "
Nói xong, thanh niên anh tuấn kia bỗng nhiên rút kiếm ra, trên người bộc phát ra một cỗ khí tức thuộc về Tụ Nguyên cảnh cực lớn.
Những kẻ giang hồ đang vây xem nhịn không được mà kinh hô lên.
" Người này tuổi không quá 20, mà đã có được sức mạnh Tụ Nguyên trung kỳ, thực sự rất mạnh! "
" Ngọc Hành tông? Ta biết tông môn này. Xem ra Quách Khiếu Thiên cũng là thiên tài trong Ngọc Hành tông. "
" Quỷ Cú tu vi cũng chỉ có Tụ Nguyên trung kỳ, gặp phải thiên tài của tông môn, lần này hắn chết chắc rồi! "
Thanh niên anh tuấn nghe được từng tiếng thán phục truyền đến, sắc mặt lại càng tối hơn, kiếm trong tay cũng càng hung mãnh hơn.
" Vô Biên Hoa Lạc! "
Thanh niên anh tuấn khẽ quát một tiếng, trăm ngàn kiếm ảnh sắc bén hiện ra, lập tức bao phủ toàn thân Quỷ Cú .
Quỷ Cú cũng không trốn không tránh, trên mặt lộ ra một chút hung ác độc địa , hai tay mười ngón bỗng nhiên biến thành những móng vuốt sắc nhọn, tuỳ tiện mấy cái, đã phá tan thế kiếm của thanh niên anh tuấn kia không còn một mảnh.
" Tụ Nguyên hậu kỳ, không có khả năng này! ? "
Thanh niên anh tuấn bỗng nhiên sắc mặt đại biến, phản ứng theo bản năng muốn lui về phía sau.
Quỷ Cú hừ lạnh một tiếng, quỷ trảo tựa như tia chớp bắn ra, một phát bắt được yết hầu của thanh niên anh tuấn, nghiêm nghị nói: " Lão tử phiền nhất những tên đệ tử hoang tưởng tự đại của mấy tông môn các ngươi. Thiên tài? Lão tử rất thích cầm đầu của thiên tài để nhấm rượu! "
Toàn trường sợ hãi..